Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe Màu đen Bentley trên đường lớn vụt một cái đi nhanh qua như tên lửa.

Tống Dung Đức nghiêng đầu dựa vào vai Lâm Minh Kiều, say khướt hừ lên, “Vợ ơi, em thơm quá nha.”

Lâm Minh Kiều hàm hàm hồ hồ, “Ừm,” một tiếng, phía trước có người lái xe, cô cũng không muốn nói nhiều với một con ma men.

Thế nhưng con ma men này lại là đang rất say, nhưng mà say cũng không biết an phận.

“Rất muốn hôn một cái..”

Lâm Minh Kiều dở khóc dở cười, vội vàng đẩy anh ra.

“Tại sao em lại đẩy tôi, có phải em không thích tôi đúng không.” Tống Dung Đức lập tức như đứa một đứa trẻ bị đả kích lớn, “Tôi biết ngay là em không thích tôi, thậm chí còn ghét tôi.”

“Tôi không có.” Lâm Minh Kiều phủ nhận.

” Có thì nói có.” Tống Dung Đức vừa nói vừa nhào qua ôm cô, “Vợ, đừng rời bỏ tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em, em yêu.”

Lâm Minh Kiều cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Cô sắp phát điên, trong xe còn có lái xe, những lời nói đó khiến cô cảm thấy xấu hổ, ngày mai còn mặt mũi nào mà gặp ai.

Cô cắn răng một cái, vì để ngăn cản anh ấy nói hươu nói vượn, trực tiếp dùng môi chặn miệng anh ấy lại.

Trong miệng anh đều là mùi rượu vang, có chút chát chát, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Tống Dung Đức ôm cô lại rồi hôn rất lâu.

Nghe phía sau có động tĩnh, người đàn ông trung niên lái xe cũng tranh thủ tăng tốc vì ngượng ngùng.

Tuổi trẻ khi yêu cuồng nhiệt đều không thể kìm chế nổi.

Lái xe cho Tống Gia hơn mười năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này.

Sau đó thật vất vả mới về đến biệt thự, Lâm Minh Kiều dùng hết sức đưa Tống Dung Đức ra, “Về tới nhà rồi.”

“Ừm?” Tống Dung Đức mơ mơ màng màng, “Về đến nhà tôi cũng sẽ hôn em.”

“Anh vào phòng trước có được không.” Lâm Minh Kiều dỗ dành anh.

Tống Dung Đức bị dỗ dành nửa ngày, sau đó mới chịu để cho cô dìu vào trong.

Bảo mẫu nghe có động tĩnh, vội vàng ra đón, giúp đỡ cô cùng nhau dìu người này đến trong phòng ngủ.

“Nguyệt Nguyệt đâu?”

“Chị Trần đang cho con bé ngủ.” Bảo mẫu nói.

Lâm Minh Kiều gật gật đầu, chị Trần là người của Tống Gia phái tới, cô ấy có kinh nghiệm chăm sóc em bé nên cô cũng yên tâm.

Nếu là bình thường thì có thể cô còn muốn ngủ với con gái nhưng bất quá hôm nay thực sự là quá mệt mỏi.

Sau khi bảo mẫu đi ra, Lâm Minh Kiều giúp Tống Dung Đức thay quần áo, đêm nay ở bên ngoài tiếp xúc quá nhiều người, cô không muốn ngủ chung với anh ấy khi mặc bộ đồ cả ngày, luôn cảm thấy như đang mang vi khuẩn lên giường, thật không cảm thấy thoải mái chút nào.

Hiện tại Tống Dung Đức ngủ, cô cũng không có chút thiện cảm gì.

Chỉ bất quá cô nhìn một hồi, cô cảm thấy, thôi như vậy đi, thế là tìm một bộ đồ ngủ thay cho anh ấy.

Sau khi cô tắm xong, Tống Dung Đức cũng không có ngủ say lắm.

Cô lên giường ngủ, liền sau đó cảm giác Tống Dung Đức như kia cái lò lửa lớn nhích lại gần ôm lấy cô.

Cô giả vờ đẩy anh ra hai lần.

“Vợ à.”

Tống Dung Đức say khướt lại muốn hôn cô.

“Thôi đi, tôi muốn đi ngủ.”

Lâm Minh Kiều lẩm bẩm, cũng thật sự rất buồn ngủ, cũng không có một chút sức lực nào.

“Vợ, tôi thích em.” Tống Dung Đức giọng nói ấm áp giống một ngọn lửa.

Cũng biết được lúc này anh ấy không kìm chế được bản thân, Lâm Minh Kiều cả người cũng không có còn buồn ngủ, có chút bối rối, “Đừng, Tống Dung Đức, tôi nghĩ là không tốt lắm, tôi chưa chuẩn bị tâm lý.” “Minh Kiều, tôi muốn em, đừng cự tuyệt tôi, tôi khẳng định sau này sẽ đối xử tốt với em, chăm sóc em thật tốt.”

Tống Dung Đức mở miệng nói những lời mật ngọt.

Khuôn mặt đào hoa, xinh đẹp của anh ấy, cô vừa nhìn đã nhăn nhúm lại. Anh ấy vốn rất đẹp mắt, bất kỳ phụ nữ nào cũng sẽ mềm lòng trước bộ dạng này.

Lâm Minh Kiều thật sự có mềm lòng một chút.

Cô trước kia cùng đã từng nghe Giang Quý Dương nói qua, nhưng khi hai người yêu nhau thì Giang Quý Dương rất bình tĩnh kiềm chế, không giống với anh ấy.

Tất nhiên, Tống Dung Đức trước kia không có như thế này cũng vì hôm nay anh ấy uống say.

Với lại hiện tại cô cũng không có kháng cự.

Dù sao cũng đã kết hôn, cô cũng muốn có mối quan hệ nghiêm túc với Tống Dung Đức.

Do dự một hồi, cuối cùng Tống Dung Đức đã thành công.

Bảy giờ sáng.

Có con chim nhỏ đậu trên bệ cửa sổ, hót líu lo líu rít

Tống Dung Đức đầu tiên mở mắt ra, sau một đêm say rượu, đầu óc anh choáng váng, hoa mắt, dạ dày cũng không hề dễ chịu.

Sau khi vừa nhìn rõ khung cảnh xung quanh anh liền hoáng váng.

Hiện tại anh đang nằm ở trong chăn, hai tay ôm một người phụ nữ, người phụ nữ xinh đẹp nhưng đầu tóc thì lại rối bời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra ngoài một nửa, trên cổ đều có dấu vết hôn.

Trong đầu hiện lên một đoạn đứt quãng ngắn.

Trong đầu Tống Dung Đức hiện lên một vạn con ngựa đang phi qua thảo nguyên.

Tối hôm qua giống như anh đã ngủ cùng với Lâm Minh Kiều.

Ngủ quên.

Đây đúng là chuyện mà anh tha thiết ao ước.

Chỉ tiếc là. . . Một đêm như vậy mà anh ấy lại uống say.

Muốn khóc.

Anh dễ dãi như vậy sao, đời này có hai lần như vậy, lần nào cũng là say khướt.

Trong lòng cảm thấy tiếc nuối như đã bỏ lỡ một ngàn tỷ.

Thật là khó chịu.

Không được, anh nhất định phải làm lại lần nữa.

Tống Dung Đức nhìn chằm chằm Lâm Minh Kiều vẫn còn đang ngủ say, nội tâm giành giật rất lâu, chậm rãi tiến tới thân thể đang ở trong chăn.

Lúc Lâm Minh Kiều tỉnh lại, thật hận không thể một chân đá Tống Dung Đức xuống giường.

“Tống Dung Đức, anh còn muốn nữa, không cho tôi ngủ yên sao.”

Cô vừa tức giận vừa xấu hổ.

“Minh Kiều, tôi không có muốn như vậy, tối hôm qua tôi uống say, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì,” Tống Dung Đức vội dỗ dành, “Em nhìn xem, dù sao cũng đã như vậy rồi, chúng ta hãy cố gắng miễn cưỡng mà sống với nhau cả đời.”

Ai muốn miễn cưỡng sống với anh.

Lâm Minh Kiều vừa tức giận vừa xấu hổ, chẳng qua ngẫm lại chuyện cũng đã xảy ra rồi, không cần thiết tranh cãi.

Chính là có một chút phiền lòng, có phải cô đã để anh đạt được quá nhanh không.

Hai người một mực ngủ đến mười giờ hơn mới dậy.

Lúc xuống lầu, còn thấy ánh mắt mập mờ của Chung Nghệ Vi.

Lâm Minh Kiều thật hận không thể trốn ở trong phòng, không nên ra ngoài, hiện tại cô cũng rất không thoải mái, hết lần này tới lần khác có người nào đó luôn khiến cô sửng sốt.

“Vợ ơi, em muốn ăn cái gì để tôi đi chuẩn bị,” Tống Dung Đức hận không thể thời thời khắc khắc mà ôm cô, không muốn buông cô ra.

Chung Nghệ Vi trêu chọc, “Con đi làm đồ ăn đi, Minh Kiều, con trước tiên cần phải cho Nguyệt Nguyệt uống sữa.”

Lâm Minh Kiều tranh thủ khi đang xấu hổ mà bế Nguyệt Nguyệt, sau đó trốn đến nơi hẻo lánh cho con bé bú sữa.

Cô cũng thực sự không còn mặt mũi nào, sợ có người thấy dấu vết hôn chằng chịt trên người cô.

“Con trai, làm tốt lắm.”

Trong phòng bếp, Chung Nghệ Vi nhìn Tống Dung Đức mà khen ngợi một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK