Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY

“Ngày mai?” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Đầu tiên chúng ta ngồi máy bay riêng của cha anh đi dạo nước Y, đúng rồi, cha anh nói anh đưa Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đi tham quan thăm công ty của ông ấy một chút, dù sao sau này hai đứa nhỏ sẽ tiếp nhận công ty.”

Khương Tuyết Nhu: “. . .”

Cô đột nhiên có chút đau lòng cho Hiểu Khê và Hiểu Lãnh, hai đứa bé còn nhỏ như vậy lại có rất nhiều người muốn đưa tài sản vào trong tay bọn nhỏ.

Đầu tiên là tập đoàn Hoắc Thị, hiện tại lại là tập đoàn Garson, hai công ty đều là công ty lớn xuyên quốc gia có giá trị mấy trăm tỷ đôla.

Sau này hai đứa nhỏ sẽ mệt mỏi rất nhiều đây.

“Chúng ta còn có thể ở trong lâu đài cổ của cha anh nằm sát bên bờ biển, nghe nói chỉ đi nửa giờ là đến.” Hoắc Anh Tuấn cầm tay nhỏ bé của cô nói: “Còn có thể đến trang trại của ông ấy uống thử rượu nữa.”

“. . .”

Khương Tuyết Nhu hít vào một hơi: “Được thôi, ngày mai chúng ta đi.”

“Em không ở bên cạnh Lâm Minh Kiều nữa à?” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày.

Khương Tuyết Nhu khụ một tiếng, sắc mặt không thay đổi nói: “Em cảm thấy vừa rồi anh nói rất đúng, cô ấy ở cữ là thời điểm bồi dưỡng tình cảm tốt nhất, em không thể đi làm bóng đèn được.”

Nói đùa à, ở trong lâu đài cổ, còn có thể đi dạo bờ biển, rảnh rỗi đến trang trại uống rượu, kết hợp với phong cảnh đẹp như chốn bồng lai của nước Y, có ai không muốn đến đó nghỉ ngơi chứ.

Cô hận không thể đang ngồi trên máy bay đến đó.

. . .

Buổi tối, Khương Tuyết Nhu mang theo Hiểu Khê và Hiểu Lãnh cùng đi thăm Lâm Minh Kiều.

Đúng lúc nhìn thấy Tống Dung Đức vụng về thay tã cho đứa bé.

“Wow, mẹ ơi, em bé thật là đáng yêu.” Hiểu Khê đi tới dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt nhỏ đáng yêu của em bé.

Tống Dung Đức cười xấu xa: “Con thích thì nói mẹ sinh cho các con một đứa đi.”

Khương Tuyết Nhu im lặng, nếu cô lại sinh đôi một lần nữa thì sẽ điên mất.

“Không cần, mẹ có bọn con là đủ rồi.” Hiểu Lãnh lạnh lùng nói: “Hơn nữa con có một đứa em gái đã đủ mệt mỏi rồi, con không muốn thêm một phiền phức nữa.”

“Anh nói ai phiền phức hả, em không chê anh trưng ra khuôn mặt thối thì thôi.” Hiểu Khê thở hồng hộc nói.

Hai đứa bé cãi nhau làm cho em bé nhíu mày lại.

Khương Tuyết Nhu vội vàng nói: “Hai đứa đừng quấy rầy em bé ngủ, đúng rồi, các người đã đặt tên chưa?”

“Ông nội tôi đã đặt tên cho con bé, Tống Đan Nguyệt.” Tống Dung Đức vội vàng nói.

“Thật là dễ nghe.”

Khương Tuyết Nhu gật đầu, để bọn nhỏ chơi với Đan Nguyệt, cô đi tìm Lâm Minh Kiều nói chuyện phiếm: “Cậu đỡ hơn chút nào không?”

“Không thoải mái, đau muốn chết.” Lâm Minh Kiều uể oải nói: “Cả ngày tớ còn phải đối mặt với Tống Dung Đức, cảm giác không thở nổi.”

“Cậu không muốn đối mặt với anh ta, chẳng lẽ muốn anh ta không quan tâm sao?” Khương Tuyết Nhu cười nói: “Vì sao chứ, cậu mang thai mười tháng, cực khổ sinh con, vì sao anh ta không phải trả giá, không làm gì cũng được làm ba, cậu sẽ thoải mái sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK