Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

LINK VÀO NHÓM nhayhȯcøm
ĐỌC FULL

Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Cửa sổ xe đóng chặt , Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cảm giác ngột ngạt, cô không nhịn được đẩy vai anh, không muốn nhìn lông mi vừa đen vừa dài của anh.
“Tuyết Nhu, em có nghe anh nói không.” Hoắc Anh Tuấn lại không đồng ý, giữ chặt gáy của cô: “Anh không hề nói đùa.”
“Hoắc Anh Tuấn. . . .” Hơi thở của anh làm cho khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ ửng lên: “Anh nói chuyện thì nói đi, anh cần gì phải dựa gần như thế chứ.”
“Cần chứ.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn lông mi của cô run lên giống như lông vũ, cổ họng bỗng nhúc nhích, cúi đầu hôn lên môi cô.
“Hoắc Anh Tuấn, hiện tại tôi không có suy nghĩ đó . . .”
Khương Tuyết Nhu lập tức đẩy anh ra, cô nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh thì cạn lời: “Hiểu Khê và Hiểu Lãnh suýt nữa xảy ra chuyện, anh còn có tâm trạng động tình.” “Anh không có động tình, anh chỉ nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nên muốn hôn một chút mà thôi.”
Hoắc Anh Tuấn cười: “Bây giờ em không có suy nghĩ đó, vậy khi nào em có thì nói với anh, anh sẽ nghe theo em.”
“Anh không thể yên phận một chút sao, nếu không phải anh cứ dây dưa với tôi thì Hiểu Khê và Hiểu Lãnh sẽ không gặp chuyện này.” Khương Tuyết Nhu chán nản nói.
“Em sai rồi, nếu anh không dây dưa với em, nói không chừng em và Lương Duy Phong sẽ sống cuộc sống vợ chồng tôn trọng nhau như khách rồi, em bị anh ta lừa gạt còn thê thảm hơn.” Hoắc Anh Tuấn nói chắc chắn: “Loại đàn ông trong ngoài không giống nhau như anh ta thì cũng sẽ không có tình cảm sâu đậm với em đâu.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu không còn gì để nói, đầu óc của Hoắc Anh Tuấn giống như được khai sáng, trước kia không phải anh rất ngu ngốc sao.
“Không giống anh.” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên cười xấu xa: “Thích là thích, xấu là xấu, anh chưa từng che giấu, cũng không biết diễn kịch.”
“Anh có cần tôi khen thưởng cho anh không.” Khương Tuyết Nhu cười lạnh một tiếng: “Dù sao cả nước đều biết anh khốn nạn.”
“. . . Khụ, chúng ta đến sở cảnh sát đi.” Hoắc Anh Tuấn lúng túng khởi động xe, chuyển đề tài.
Trong đầu Khương Tuyết Nhu có rất nhiều chuyện nên không tranh luận với anh.
Trên đường đi, cô luôn nghĩ đến cái chết của Lỗ Triết Hạn.

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK