Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rót đầy cốc, cô uống một hơi đến nửa cốc.

Nhìn thấy cô uống rượu giống như uống nước.

Quý Tử Uyên liếc nhìn bình rượu, đôi mắt trực tiếp nheo lại.

Whisky.

Người phụ nữ này có tửu lượng rất cao, uống rượu Whisky.

Anh duỗi tay ra cầm lấy chai rượu.

Nguyễn Nhan nhìn lại người đàn ông bên cạnh, hoàn toàn không thấy rõ được bộ dạng của anh ấy, một là cô đeo kính râm, không nhìn thấy mọi thứ xung quanh cho lắm, hai là cô rất say, đầu óc không còn tỉnh táo.

Cô nghĩ đó chỉ là một người đàn ông đến bắt chuyện, nói lảnh lót: “Muốn bắt chuyện thì cút đi, tôi không rảnh.”

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên đang ở chỗ đó cực kỳ ảm đạm, có phải là anh ấy cảm thấy áy náy chuyện của Nhạc Tiếu Nhi cho nên gần đây không có tới gây khó dễ cô ấy, còn cô ấy thì ngược lại, càng ngày càng ngông cuồng.

“Nguyễn Nhan, có phải lúc trước tôi đã làm cho cô cảm thấy xấu hổ không.” Quý Tử Uyên để bình rượu sang một bên, sắc mặt lạnh lùng kéo cô rời khỏi ghế cao.

Cũng vì là kéo quá mạnh, Nguyễn Nhan ngã xuống, kính râm rơi xuống, hiện ra một đôi mắt đỏ thẫm, bên trong toàn là nước mắt nhưng khóe mắt thì không, nhưng trong mắt đều là nước mắt.

Quý Tử Uyên ánh mắt hẹp dài rơi vào trên người cô, hơi tối sầm lại, “Tâm trạng không vui sao?”

Nguyễn Nhan không nói chuyện, tuy rằng người trước mắt không nhìn rõ, nhưng nghe giọng nói, cô mơ mơ màng màng nhận ra người này chính là Quý Tử Uyên.

Quá xui xẻo, tâm trạng không tốt thì lại gặp phải người này.

Cô gạt tay anh ra và cúi xuống nhặt kính râm.

Nhưng cô đã bị hoa cả mắt, cái kính râm đang ở trên mặt đất, giống như biến thành nhiều cái.

Cô nhặt lên nhưng không thấy gì ngoài đôi giày da của Quý Tử Uyên.

Thấy cô như vậy, Quý Tử Uyên biết cô say rượu, anh cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn Nguyễn Nhan chạm đất hồi lâu, cuối cùng cũng nhặt được kính râm, sau đó lảo đảo đứng dậy, đeo vào, trở lại bộ dạng lạnh lùng như lúc đầu.

Quý Tử Uyên đã nhìn chằm chằm hành động của cô ấy nên khi cô ấy đeo kính anh đã thấy lòng bàn tay cô có vết máu.

Sau đó anh mới nhớ ra rằng vừa rồi lòng bàn tay của cô dường như được băng lại bởi một tờ giấy và sau khi tờ giấy bị rơi ra rơi anh lướt nhìn qua tờ giấy và phát hiện trên tờ giấy có vết máu.

“Tay của cô sao vậy.” Quý Tử Uyên kéo cánh tay của cô lại, giật ​​tay cô ra, phát hiện lòng bàn tay và ngón tay có nhiều vết thương nhỏ giống như bị rạch chém, có vết sâu vết nông. Nếu chỉ có một hay hai vết thương thì không sao cả, chỉ cần dán miệng vết thương vài ngày thì sẽ ổn nhưng có rất nhiều vết thương nếu không xử lý tốt có thể sẽ bị nhiễm trùng.

“Vết thương nhỏ.” Nguyễn Nhan mạnh mẽ rút ngón tay lại.

Cô ấy không muốn nói chuyện với anh, cô ấy chỉ muốn ngồi yên lặng một lúc.

Nếu không say, cô có thể tự mình rời đi, nhưng có điều Lâm Minh Kiều vẫn còn ở đây, cô chỉ có thể nhờ trợ lý đến đón.

Quý Tử Uyên lần đầu tiên bị một người phụ nữ né tránh như tránh tà, trong lòng quả thực rất tức giận.

Ngay khi sự tức giận nổi lên, anh trực lôi kéo Nguyễn Nhan đi về phía nhà vệ sinh.

“ Anh làm gì vậy, buông ra.” Nguyễn Nhan bị anh lôi lôi kéo kéo, sau khi đi vào nhà vệ sinh.

Quý Tử Uyên lạnh lùng mở vòi, sau đó ấn mặt Nguyễn Nhan vào vòi nước, “Nguyễn Nhan, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, vì cô không quan tâm đến tôi, tôi chỉ có thể dùng phương pháp của riêng tôi, như thế này có thỏa mãn cô chưa.”

Nguyễn Nhan bị nước lạnh tạt vào mặt và tóc, cô bị sặc mấy ngụm nước.

Nhưng đây không phải là điều kinh khủng nhất, điều kinh khủng nhất chính là cô nhớ đến thời điểm Nhạc Tiếu Nhi bị chết đuối.

Khi cô bị chết đuối trên biển, trước khi chết, cổ họng cô chứa đầy nước, vô cùng đau đớn.

Bây giờ dường như cơn ác mộng đó đang được tái hiện lại, cả người giống như đang phát điên, giãy giụa trong tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK