Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù là buổi tối nhưng có rất nhiều người, có tốp năm tốp ba bạn bè, cũng có các cặp đôi, thời tiết hơi lạnh, mọi người mặc quần áo rất dày.

Lâm Minh Kiều nhìn sự náo nhiệt xung quanh thì hoảng hốt.

Lúc cô học đại học cũng từng đi chơi với bạn, nhưng sau khi cô đi làm thì rất ít.

Rõ ràng cô cũng rất trẻ, đang ở độ tuổi tốt nhất, chẳng qua những năm qua có nhiều chuyện xảy ra làm cho cô đau lòng rất nhiều.

Bây giờ cô đứng ở chỗ này, dường như cảm thấy mình quay lại thời gian tươi đẹp ngày xưa.

Xinh đẹp, bốc đồng, có tương lai xán lạn.

Cô đã quên Tống Thanh Duệ vẫn luôn nắm tay mình.

“Nắm chặt tôi, có rất nhiều người, đừng để lạc nhau.” Tống Thanh Duệ quay đầu nhắc nhở.

“Ừ.”

Lâm Minh Kiều gật đầu xong thì cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, trái tim nhỏ bỗng nhảy lên một chút.

Dù sao cô và Tống Thanh Duệ không có quan hệ máu mủ, như vậy có quá thân mật hay không. . . .

Chẳng qua xung quanh có rất nhiều người. . . .

“Cẩn thận.”

Bên cạnh có người đàn ông mập mạp chen tới, Tống Thanh Duệ kéo cô qua một bên, cô không đứng vững đụng vào lồng ngực của anh.

Lồng ngực rắn chắc làm cho mũi cô hơi đau, có điều lúc này cô mới ý thức được Tống Thanh Duệ rất cao, lúc anh che chở cô làm cho cô có cảm giác yên tâm.

“Không đụng vào đâu chứ.” Tống Thanh Duệ bỗng nhiên cúi đầu sờ mũi cô.

“. . . Không có. . . Không có.”

Lâm Minh Kiều lúng túng né qua một bên, sau đó lại lặng lẽ nhìn Tống Thanh Duệ, cô nhìn sắc mặt tự nhiên của anh giống như chỉ làm một chuyện bình thường.

Trong lòng cô không nhịn được mắng chửi mình, có lẽ Tống Thanh Duệ xem cô như chị em, ngược lại cô quá câu nệ.

“Đi vào thôi.” Tống Thanh Duệ tiếp tục nắm tay cô đi vào.

Sau khi kiểm tra vé, Lâm Minh Kiều mới hoàn toàn thấy rõ khung cảnh bên trong giống như thế giới truyện cổ tích, cô không nhịn được nói: “Tôi nên đưa Đan Nguyệt đến đây.”

“Đan Nguyệt quá nhỏ, con bé chưa biết nhiều, chúng ta có thể chờ con bé đi được thì lại đưa nó đến đây.” Tống Thanh Duệ nói.

Lâm Minh Kiều gật đầu, lúc này cô hoàn toàn không nghĩ tới vì sao mình và anh cùng đưa Đan Nguyệt tới đây, có một số việc quá quen thuộc giống như một chuyện đương nhiên.

“Bên kia có cửa hàng bán kem, chị có muốn ăn không, tôi đã xem đánh giá trên mạng, hình như ăn rất ngon.” Tống Thanh Duệ bỗng nhiên chỉ vào hàng dài đang xếp hàng.

Trong lòng Lâm Minh Kiều khẽ nhúc nhích, chẳng qua cô nhíu mày: “Rất khó xếp hàng. . . .”

“Không sao, tôi đi xếp hàng, chị có thể đi dạo cửa hàng bên kia, có rất nhiều thứ xinh đẹp nho nhỏ.” Tống Thanh Duệ chỉ vừa tủ kính bên trái nói.

Lâm Minh Kiều gật đầu, cô và Tống Thanh Duệ tách ra, cô đi vào mới phát hiện đồ vật bên trong rất đẹp.

Cô chọn hai món đồ chơi cho Đan Nguyệt, lại chọn khăn quàng cổ cho mình, cuối cùng cô nhìn thoáng qua Tống Thanh Duệ đang xếp hàng, cũng chọn cho anh một khăn quàng cổ cho nam.

Tống Thanh Duệ mua xong thì cầm hai cây kem đi tới.

Cô cầm lấy ăn một miếng, có hơi lạnh nhưng rất ngon.

“Chị ăn một nửa thôi, đừng ăn hết, bây giờ thời tiết lạnh, ăn nhiều sẽ đau bụng.” Tống Thanh Duệ nhắc nhở.

Cô đồng ý, chẳng qua sau đó cô không quan tâm mọi thứ, muốn ăn hết.

“Không được, chị vừa sinh con không bao lâu, ăn đồ lạnh nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.” Tống Thanh Duệ thấy cô không nghe thì giành lấy nửa cây kem nhét vào miệng mình.

“Tống Thanh Duệ, cậu thật là quá đáng.” Lâm Minh Kiều khó chịu nhảy dựng lên đánh anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK