Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY

Lâm Minh Kiều cười như không cười nói: “Sao có thể được, làm như vậy thì miễn cưỡng anh quá.”

“Anh bằng lòng miễn cưỡng.” Tống Dung Đức cười tủm tỉm nói.

“Tôi không muốn miễn cưỡng bản thân.” Lâm Minh Kiều nhàn nhạt nói: “Tôi không quen ngủ chung giường với đàn ông, anh có thể mang theo Đan Nguyệt đến phòng anh, khi nào con bé đói thì tìm tôi.”

“Vậy cũng không được, trên người em có mùi hương của mẹ, Đan Nguyệt ở bên cạnh em mới yên tâm.” Tống Dung Đức sống chết không rời đi, đây là một cơ hội có thể ngủ chung với nhau mãi mãi, đồ ngốc mới bỏ qua.

Tống Dung Đức cảm nhận được Lâm Minh Kiều không muốn thì nhíu mày: “Em yên tâm đi, bây giờ anh không thể đụng vào em được, anh cũng không phải là cầm thú, bác sĩ nói Đan Nguyệt vừa sinh nên thiếu cảm giác an toàn, đêm nay con bé vừa thay đổi hoàn cảnh, chúng ta ở bên cạnh thì con bé sẽ tốt hơn một chút, em làm mẹ sẽ không độc ác như thế chứ.”

Anh ta nói xong thì chìn cô không chớp mắt, giống như em nói thêm một câu thì em chính là một người mẹ độc ác.

Lâm Minh Kiều: “. . .”

Cô còn có thể nói gì nữa, sớm muộn gì cũng tức đến chết.

“Anh đi tắm đây.” Tống Dung Đức thấy cô không nói lời nào thì đắc ý vào phòng tắm của cô.

Lâm Minh Kiều tức giận: “Anh tắm thì vào phòng tắm của mình ấy.”

“Anh lười đi.” Tống Dung Đức nói xong thì nghênh ngang đi vào.

Lâm Minh Kiều nghe tiếng nước chảy thì buồn bực muốn chết.

Không lâu sau bảo mẫu cầm một bộ quần áo và khăn mặt để ở trước cửa rồi đi ra.

Lâm Minh Kiều há miệng muốn nói gì đó, nhưng lúc này Đan Nguyệt đã đói.

Cô không rảnh quan tâm.

Mấy phút sau cửa phòng tắm được mở ra.

Cô vừa ngẩng đầu lên thấy Tống Dung Đức không mặc đồ đi ra, không hề xấu hổ cầm đồ ngủ và khăn mặt trước cửa phòng tắm lên.

Lâm Minh Kiều trợn mắt há miệng.

Trong đầu cô đầy tiếng sấm sét.

Cô không nghe thấy gì cả, chỉ biết cô đã nhìn thấy dáng vẻ Tống Dung Đức không mặc quần áo.

Dường như cô bị kích thích.

Lúc cô chưa lấy lại tinh thần, Tống Dung Đức lau khô người, chỉ mặc quần lót màu đen, đầu anh ta ướt sũng, giọt nước chảy xuống lồng ngực, phía dưới là đường cong nhân ngư.

Không ngờ. . . Tên này còn có cơ bụng.

Mà anh ta tắm xong giống như yêu tinh.

Một người đàn ông, mái tóc rối bời còn xinh đẹp hơn cô, môi hồng răng trắng, thật là. . . Quá đáng.

“Sao thế, dáng người cũng không tệ lắm phải không.” Tống Dung Đức cười tủm tỉm đi đến trước mặt cô.

Lâm Minh Kiều muốn điên lên: “Anh có bị bệnh không vậy, tại sao không mặc quần áo.”

“Anh ra ngoài mới mặc, trong phòng tắm quá nóng.” Tống Dung Đức vừa nói vừa mặc đồ ngủ màu lam.

Một lát sau anh ta biến thành dáng vẻ chó đội lốt người.

Lâm Minh Kiều hít thở sâu: “Sau này anh có thể đừng tắm rửa ở chỗ tôi được không, cho dù anh tắm thì cũng phải mặc đồ đàng hoàng mới được ra ngoài.”

“Tại sao?” Tống Dung Đức khoanh tay: “Anh còn phải kiêng dè ở trong nhà mình như thế sao, mẹ em cũng sẽ không vào đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK