Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lòng dạ hẹp hòi, được rồi, em không nhớ tôi nhưng tôi thì lại nhớ em.”

Giọng nói khiêu khích của Tống Dung Đức truyền qua microphone, hai má Lâm Minh Kiều nóng bừng lên.

“Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải làm việc.”

Cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Tống Dung Đức giương môi cười một tiếng, khẳng định là cô đang xấu hổ.

Vẻ mặt xấu hổ hiện tại của cô là rất quen thuộc, nhất là lúc ở trên giường.

Tống Dung Đức chỉ tưởng tượng thôi mà cơ thể đều đã muốn nóng lên, không chịu được mà trách cứ Ngô Thiếu, sinh nhật thì sinh nhật, còn gọi anh làm gì, làm chậm trễ thời gian anh ấy thân mật với vợ.

Lúc chạng vạng 6 giờ chiều, Tống Dung Đức lái xe chạy tới một nhà hàng trên núi để ăn cơm.

Khi đến đó thì phát hiện trừ Ngô Thiếu ra thì không có ai khác cả.

“Chỉ có hai người chúng ta?” Tống Dung Đức đều kinh ngạc, tưởng mình đã đi nhầm chỗ.

“Thế nào, sinh nhật của tôi không thể mời một mình anh được sao.” Ngô Nhân Phong cười tủm tỉm rót cho anh ấy ly trà.

“Không phải, cái này không phải là phong cách của anh,” Tống Dung Đức buồn bực, “Trước kia mỗi khi gặp mặt, anh lần nào cũng kêu lên hai mươi, ba mươi người, thậm chí còn gọi mấy cô xinh đẹp lên tiếp rượu.”

“Anh muốn tôi gọi mấy cô xinh đẹp sao?” Ngô Nhân Phong nháy mắt ra hiệu.

“Đừng, tôi đã kết hôn.” Tống Dung Đức vội vàng nói.

“Nói đùa thôi, ai không biết tính của anh, Tống Thiếu luôn giữ bản thân trong sạch, huống chi ai cũng biết trong lòng anh duy nhất chỉ có một Nhạc Hạ Thu.” Ngô Nhân Phong đẩy menu qua.

Tống Dung Đức thản nhiên nói: “Đừng nhắc tới người phụ nữ này nữa, mọi chuyện cũng đã qua.”

“Ôi, quên đi, lúc trước cũng là vì cô ấy mà mỗi lần anh uống rượu cũng đều nhắc tới.” Ngô Nhân Phong gạt đi.

“Tôi cũng đã có con.” Tống Dung Đức là thật lòng không muốn nhắc đến chuyện này.

Ngô Nhân Phong cũng nghĩ là anh ấy đã có con, muốn quay lại với Nhạc Hạ Thu là không thể.

Nói anh ấy đã hoàn toàn buông bỏ Nhạc Hạ Thu, Ngô Nhân Phong không tin, năm đó Nhạc Hạ Thu và Hoắc Anh Tuấn hẹn hò, Tống Dung Đức lại không bày tỏ hết lòng mình trước Hoắc Anh Tuấn và Quý Tử Uyên.

“Gọi món ăn đi, món ăn ở đây cũng không tệ.” Ngô Nhân Phong nói, “Việc xây dựng và phát triển dự án của anh ở Vạn Thành sao rồi?”

“Có thể được hoàn thành vào cuối năm, tiện thể tôi cũng muốn cảm ơn anh, nếu lần trước không có anh hỗ trợ, đám du côn ở Vạn Thành kia sẽ không chịu để yên.” Tống Dung Đức nâng lên chén trà, “Mặc dù chú tôi là tổng thống, nhưng có một số chuyện phải xử lý trong im lặng, làm không tốt người khác sẽ nói là tôi ỷ thế mà ức hiếp người sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của chú tôi.”

“Không có gì, đã nhiều năm như vậy rồi.” Ngô Nhân Phong ngưng trọng, ngượng ngùng nói, “Chỉ là do lúc trước anh bị đuổi ra khỏi Tống gia, tôi không phải không muốn giúp anh mà là cha của anh đã nói với chúng tôi, chúng tôi không muốn làm trái ý ông ấy.”

“Tôi hiểu điều đó, mọi chuyện cũng đã qua rồi.”

Tống Dung Đức thật là đã nghĩ thoáng, mỗi người đều có ích lợi của mình, giống như anh ấy hiện tại ngồi ở đây, chẳng phải là cũng đang quan tâm đến lợi ích mà Ngô Nhân Phong mang lại cho anh sao.

Hai người trò chuyện làm ăn trong chốc lát.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngay sau đó có một nhân viên phục vụ mở cửa đi vào.

Tống Dung Đức lúc đầu không có để ý, sau khi nghe được tiếng cái chén rơi xuống đất, anh ngẩng đầu lên một cái, thấy rất rõ một khuôn mặt gầy gò, tái nhợt, cả người đều ngơ ngẩn.

Nhạc Hạ Thu.

Anh cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại người phụ nữ này trong tình huống như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK