Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 200 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY

Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Quý Tử Uyên lại châm điếu thuốc: “Tro cốt của cha mẹ cô ấy được chôn ở đó rất tốt, ai nói cô đụng vào, Nhạc Tiếu Nhi?”

Nguyễn Nhan kinh ngạc nhìn anh ấy một cái: “Cô ấy đều đã chết mất xác rồi, sao có thể nói tôi đi đào tro cốt được.”

“Chết mất xác?” Quý Tử Uyên xoay người sang chỗ khác, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, cười trầm thấp.

“Chẳng lẽ không đúng sao, cô ấy nhảy xuống biển, cho dù vận động viên bơi lội cũng rất khó sống sót.” Nguyễn Nhan bỗng nhiên thấp giọng nói: “Có lẽ thi thể của cô ấy chìm xuống đáy biển đã bị cá ăn sạch sẽ.”

“. . . Cô im miệng.”(🤣 anh kích động cái gì chứ)

Quý Tử Uyên hít một hơi cảnh cáo.

Nguyễn Nhan nhìn lưng anh ấy, lúc anh ấy không nhìn thấy thì ánh mắt lóe lên lửa giận.

“Theo như tôi biết Nhạc Tiếu Nhi không có bạn bè, chỉ có quen biết Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu.” Quý Tử Uyên nói: “Thậm chí lúc cô ấy ngồi tù, cô cũng không đi thăm, tôi rất tò mò từ lúc nào cô ấy biến thành bạn của cô, cô còn chạy đi đào tro cốt của cha mẹ Nhạc Tiếu Nhi, nếu cô không giải thích rõ ràng. . . .”

Anh ấy dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi nghi ngờ cô làm chuyện tà giáo không muốn người ta biết, sau đó báo cảnh sát bắt cô.”

Nguyễn Nhan nhìn anh ấy: “Tôi nói cô ấy báo mộng cho tôi, anh có tin không.”

“Cô nghĩ tôi là đồ ngốc à.” Quý Tử Uyên không chút nghi ngờ cười lạnh.

Nguyễn Nhan cắn môi: “Tôi nói là sự thật.”

Cô ấy lấy một viên ngọc bội cổ ra: “Có lẽ bởi vì viên ngọc bội này, lúc nhỏ tôi và Tiếu Nhi ở cùng một khu nhà, tình cảm của chúng tôi rất tốt, mẹ tôi và mẹ cô ấy là bạn bè. Lúc chúng tôi năm tuổi, mẹ Tiếu Nhi và mẹ tôi đã đưa chúng tôi đến một ngôi chùa, ngày đó rất lạnh, tôi và Tiếu Nhi mặc đồ rất ít, hai chúng tôi chen chúc trong áo khoác của mẹ tôi, đúng lúc một vị hòa thượng đi qua nói. . . Số mệnh của hai chúng tôi nhiều thăng trầm, đều sẽ mất sớm.”

Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm viên ngọc bội, tay nắm chặt lại.

Anh ấy nhận ra viên ngọc bội này, ngọc vàng rất bình thường, Nhạc Tiếu Nhi cũng có một viên.

Năm đó, anh ấy tự tay cởi quần áo của cô ấy thì nhìn thấy viên ngọc bội này trên ngực của cô ấy.

Nguyễn Nhan nói: “Hòa thượng thấy tình cảm của chúng tôi rất tốt nên cho mỗi người một viên, hai viên ngọc là một đôi, trải qua hương khói trước mặt Bồ Tát hơn mười năm, nếu một viên mất đi thì viên kia cũng sẽ có linh cảm.”

Quý Tử Uyên cười nhạo một tiếng.

Nguyễn Nhan giống như không nghe thấy: “Sau khi Tiếu Nhi rời khỏi Quảng Thành không bao lâu thì chúng tôi mất liên lạc, sau đó tôi chưa từng nghe thấy tin tức của cô ấy, ba năm trước tôi nằm mơ, Tiếu Nhi nói cô ấy muốn rời đi, nói tôi đi tìm tro cốt của cha mẹ mình. Cô ấy nói tro cốt của mẹ cô ấy là một con chó, đời này cô ấy không yên tâm nhất là chuyện này, cô ấy không muốn một con chó chiếm tro cốt của mẹ mình, cha cô ấy không nên ở đó nữa.”

Quý Tử Uyên chấn động, một lúc sau anh ấy hút một hơi thuốc lá: “Cô đang đùa với tôi sao?”

“Tôi không đùa với anh.” Nguyễn Nhan nhàn nhạt nói: “Anh là cậu Quý, cứ điều tra là biết, sau đó tôi và cô ấy chưa từng gặp nhau, chẳng qua chỉ có người thân mới có thể di chuyển tro cốt, cho nên tôi đã lén đưa tro cốt đi chỗ khác, tôi thường nghĩ có lẽ bởi vì viên ngọc bội này, Tiếu Nhi mới tìm được tôi.”

“Tôi sẽ đi điều tra, nếu cô dám gạt tôi, tôi sẽ giết chết cô.” Quý Tử Uyên hung dữ nhìn cô ấy.

“Anh hỏi chuyện của Tiếu Nhi à.” Nguyễn Nhan bỗng nhiên kỳ lạ hỏi: “Không lẽ anh thích cô ấy à.”

Tại đây có hình


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK