Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh Sâm tức giận tại chỗ, “Không sai, Lâm gia chúng tôi thấp cổ bé họng, không có tiếng nói nhưng không có nghĩa là sợ Tống gia các người. Tống Dung Đức là bảo bối của Tống gia, Minh Kiều cũng là bảo bối của Lâm gia chúng tôi, không phải cũng do cha mẹ sinh ra sao. Lúc trước Tống Dung Đức ly hôn em gái tôi rồi đá cô ấy gãy xương sườn phải vào bệnh viện. Tôi đã sớm muốn đến làm phiền Tống Gia từ lâu rồi nhưng tôi kìm lòng lại là vì Nguyệt Nguyệt, nhưng Tống Gia được đằng chân lân đằng đầu.”

“Tôi nhắc lại, Lâm Minh Kiều không làm gì có lỗi với Tống Dung Đức, Lâm gia chúng tôi cây ngay không sợ chết đứng, nếu các người không dạy dỗ con trai cho tốt thì sẽ có đấu tranh giữa hai nhà. Lâm gia chúng tôi không phải là đối thủ của Tống gia nhưng Lâm gia chúng tôi cũng sẽ hết sức bôi nhọ làm ảnh hưởng xấu đến thanh danh của các người. Nếu tôi không ở Kinh Đô thì Lâm gia chúng tôi có thể về Thanh Đồng, điều này cũng không thành vấn đề. ”

Lâm Minh Sâm tức giận nói xong, bước ra cửa quay lại, “Còn nữa, em gái tôi muốn ở cùng ai là chuyện riêng của con bé, muốn chia tay hay tiếp tục ở bên nhau thì không ai có tư cách xen vào. Các người tính làm gì vậy, đừng bỏ thời gian ra mà thuyết phục con bé, có bản lĩnh hãy đi ép buộc Tống Thanh Duệ.”

Lúc rời đi, Lâm Minh Sâm cũng đóng sầm cửa lại.

Tống Lão Gia tức giận vỗ bàn, “Làm sao có người dám tới Tống gia làm phiền, chỉ cần một cái Lâm gia, muốn làm ảnh hưởng đến thanh danh của Tống gia của chúng ta cũng không có khả năng.”

“Cha, bình tĩnh, chúng ta trước tiên hãy đưa Dung Đức về trước đã.”

Chung Nghệ Vi không muốn để mọi chuyện tiếp tục phiền phức lên, dù sao lúc tức giận cũng sẽ mất khôn.

“Đi tìm tên khốn đó đi, tức giận đến không muốn ăn.” Tống Lão Gia tức giận ném đũa.

Sau khi Lâm Minh Sâm đi ra khỏi nhà cũ ở Tống gia, điện thoại vang lên.

Đó là số đã được gọi trước đó và không có ai trả lời.

Anh ta nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt đen láy một lúc, và cuối cùng nhấn nút gác máy mà mặt không biểu cảm.

ở sân bay.

Tống Quân Nguyệt nhìn điện thoại đã bị cúp máy, đôi lông mày xinh đẹp bất giác nhíu lại.

“Tống tổng, xe đang đợi cô ở cổng sân bay.” Thư ký đi tới nhắc nhở.

“Ừm.”

Tống Quân Nguyệt gật đầu, vừa lên xe, điện thoại của Tống Thanh Duệ truyền đến.

” Chị Quân Nguyệt chiều nay Tống Dung Đức đến gặp Minh Kiều gây rắc rối, cũng may là em đã phái người đến bảo vệ Minh Kiều, nếu không có thể anh ấy sẽ dùng bạo lực đưa người đi.”

Trong giọng nói của Tống Thanh Duệ cũng có sự tức giận, ” Anh ấy điên rồi, em sẽ không cho anh ấy đi lang thang bên ngoài, sẽ cho anh ấy ra nước ngoài nếu không dm sẽ phải dùng vũ lực đuổi anh ấy đi.”

“Trách không được.”

Tống Quân Nguyệt sững sờ, đôi mắt đẹp có chút lơ đễnh.

“Trách không được gì?”

“Trước đó Lâm Minh Sâm đã liên lạc với chị nhưng chị đang ở trên máy bay.” Tống Quân Nguyệt giải thích.

“Chắc vì chuyện của Tống Dung Đức nên mới tìm chị, nghe nói sau đó anh ấy đi Tống gia, cùng ông nội nói chuyện không được vui vẻ lắm.” Tống Thanh Duệ phiền lòng nói, “Chị nên tìm Tống Dung Đức càng sớm và khống chế anh ấy, em e rằng anh ấy đang đi vào ngõ cụt và bắt tay với các đối thủ cạnh tranh của cha em.”

“Không thể.” Tống Quân Nguyệt sửng sốt, nếu Tống Dung Đức làm chuyện này, có nghĩa là sẽ kéo cả Tống gia xuống vực.

Rốt cuộc, cô là người đã theo dõi em trai mình lớn lên và cô không tin rằng anh ấy lại trở nên hung ác như vậy.

“Em cũng không muốn nghi ngờ.” Tống Thanh Duệ mím môi phức tạp, “Nhưng anh ấy hiện tại thực sự đã trở nên hoàn toàn khác rồi, từ hôm qua đến giờ, anh ấy hết lần này tới lần khác chạm đến sự chịu đựng cuối cùng của em. Nếu cứ để anh ấy ở ngoài sẽ là một quả bom hẹn giờ, có bao giờ chị nghĩ rằng nếu anh ấy làm loạn Tống gia và kéo tất cả chúng ta xuống, đây sẽ là cơ hội trở lại của anh ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK