Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cảm thấy lời nói của Khương Tụng là một sự sỉ nhục đối với bản thân.

Đừng nói Khương Tuyết Nhu nhỏ hơn ông rất nhiều, hiện tại ông và cô ấy cũng đã giữ khoảng cách, nhưng lời nói của Khương Tụng và Khương Kiều Nhân lại xem ông giống như một kẻ tiểu nhân bạc tình, bạc nghĩa.

“Chú Thương, cho tôi vào.” Khương Tuyết Nhu nhìn ông, cách xưng hô đã đổi thành chú Thương.

Thương Dục Thiên nhìn cô một cái, sau đó xua tay, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”

Bảo vệ mở cửa, Khương Tuyết Nhu dẫn người bước vào, Khương Tụng liền phát điên.

“Thương Dục Thiên, anh để cô ấy vào, định làm gì sao, anh sẽ không phải lợi dụng Hoắc Anh Tuấn không có mặt ở đây, đây lại là Nguyệt Hàn, anh muốn giết tôi sao.” Khương Tụng nhìn chằm chằm Thương Dục Thiên với ánh mắt đề phòng và lạnh lùng nói: ” Tôi cảnh cáo anh, một khi tôi ở Nguyệt Hàn xảy ra chuyện gì, hội trưởng lão ở trên đảo sẽ chấm dứt quan hệ với Thương gia các anh ngay lập tức. trấn thủ trên đảo sẽ lập tức chấm dứt tất cả các quan hệ hợp tác, hòa bình của Vịnh Niah sẽ không còn.”

“Tụng Tụng, tôi thật không thể hiểu,vợ chồng chúng ta đã sống với nhau hai mươi năm, thật sự tôi không hiểu từ khi nào em lại trở nên ác độc như vậy.”

Đôi mắt Thương Dục Thiên đầy đau khổ, “tôi yêu em rất nhiều, trước đây tôi biết em có con, nhưng tôi không để ý đến điều đó, em nghĩ rằng tôi sẽ yêu người khác và giết em sao?”

Người đàn ông của bà đau đớn khiến người Khương Tụng cứng ngắc.

Bà cảm thấy trong lòng nhói đau, vừa muốn suy nghĩ kỹ càng thì đầu óc đột nhiên căng thẳng.

Trong đầu bà hiện lên nhiều hình ảnh.

Có hình ảnh Thương Dục Thiên và Khương Tuyết Nhu uống cà phê trong quán ẩn ý đưa tình.

Có hình ảnh Thương Dục Thiên và Khương Tuyết Nhu ôm nhau.

Ngoài ra còn có cảnh thân mật của Thương Dục Thiên và Khương Tuyết Nhu.

Mỗi một cảnh tượng, mỗi khung hình, gần như khiến bà muốn phát điên.

“Anh chính là, đàn ông các anh đều không phải là người tốt. Trước khi gặp tôi, anh cũng không phải là không có bạn gái.” Khương Tụng tức giận nhìn ông chằm chằm.

“Mẹ, không nên cãi nhau với chú Thương.”

Khương Kiều Nhân còn chưa nói xong, Khương Tuyết Nhu đã tiến lên, tát Khương Kiều Nhân một cái tát.

“Kiều Nhân.” Khương Tụng sửng sốt, lấy lại tinh thần cũng lập tức trở tay bước tới tát Khương Tuyết Nhu.

Nhưng Khương Tuyết Nhu nhanh chóng nắm lấy cổ tay bà, cô nhìn sắc mặt của Khương Tụng.

Khuôn mặt ấy đã được hiện lên không biết bao nhiêu lần trong ký ức của cô.

Trái tim cô như giống như ai đó đang bóp thật chặt.

Cô lạnh lùng hỏi: “Bà có biết không, nếu hôm nay bà không phải mẹ tôi, không phải người sinh ra tôi, tôi sẽ cho bà ăn một cái tát này.”

Khương Tụng cười lạnh, “Đừng tưởng rằng tôi không biết âm mưu của cô, cô muốn làm con gái tôi, cô sẽ có vô số lợi ích, đáng tiếc, tôi không thể sinh ra một đứa con gái hung ác như cô.”

“Hừ.” Khương Tuyết Nhu cười lạnh giống như nghe được chuyện cười, thậm chí còn có nước mắt lưng tròng, “Tôi ác độc, sự ác độc của tôi có thể so sánh với bà sao, tôi hỏi bà, bà có biết là Khương Kiều Nhân bắt cóc Tiểu Khê không, hay bà chính là người đã sắp xếp việc này?”

“Đúng vậy, chính là tôi đã để cô ấy bắt cóc con gái của cô. Tốt hơn hết cô nên giao con trai tôi ra càng sớm càng tốt.” Khương Tụng kích động đến mức đầu óc đều mất hết lý trí, bà buột miệng nói, “Nếu không thì đây chỉ là bắt đầu thôi, tôi muốn cả nhà cô sống không bằng chết.”

Nước mắt của Khương Tuyết Nhu trào ra.

“Tụng Tụng.” Thương Dục Thiên bước lên quở trách.

Ông bước tới dùng sức kéo Khương Tụng đi.

“Thương Dục Thiên anh dám kéo tôi đi, tôi muốn ly hôn với anh.” Khương Tụng tức giận dùng nắm đấm đánh vào ngực ông.

“Khương Tụng, em hãy tỉnh táo lại đi.” Thương Dục Thiên hét lớn một tiếng, “Tôi biết em không phải người phụ nữ ác độc vì con gái mà có thể ra tay hạ độc người khác.”

“Là tôi, tôi mới là người hung ác.” Khương Tụng như người điên, “Cô ta giết mẹ tôi, giết con gái tôi, tôi muốn cho cô ta nếm mùi đau đớn.”

Thương Dục Thiên trực tiếp vung tay lên, đánh Khương Tụng nhất xỉu rồi ôm lấy bà.

“Mẹ,” Khương Kiều Nhân kinh ngạc đến ngây người, trong lòng có dự cảm xấu, “Chú, chú muốn phản bội mẹ sao, mẹ cũng chỉ vì quá yêu chú nên mới biến thành dạng này.”

Thương Dục Thiên lạnh lùng nhìn cô ta.

Tổ ấm xinh đẹp của ông, tất cả chỉ vì sự xuất hiện của người phụ nữ này mà giờ đây sắp bị phá nát.

Vốn dĩ ông ấy muốn giả vờ như không biết, sau đó từ từ điều tra tung tích của Thương Mỗ rồi đối phó với Khương Kiều Nhân. Nhưng ông ấy biết nếu im lặng nhẫn nhịn thì quan hệ của ông với Khương Tụng càng ngày càng tệ hơn và đồng thời sẽ làm cho nhiều người bị tổn thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK