Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tống thị không phải đã gửi thông báo rồi sao.” Hai bên thái dương của Tống Dung Đức khó chịu nhảy dựng lên khi nghe thấy giọng nói của anh, cả người như sắp sụp đổ.

“Anh đã làm cái trò gì vậy?” Ngô Nhân Phong khó tin cao giọng nói, “Không phải anh vẫn luôn quản lý công ty năng lượng mới. Sao mấy người kia lại muốn đuổi anh ra?”

“Ừm, chị gái tôi đã đặt người ở bên cạnh tôi từ lâu rồi, tôi mới biết chuyện này không lâu.” Tống Dung Đức cười khổ, “Tôi lại bị người thân của mình phản bội.”

Ngô Nhân Phong cứng họng, “Vậy thì có thể nhờ Hoắc Anh Tuấn và Quý Tử Uyên giúp, với bản lĩnh của bọn họ thì nếu bọn họ có thể cùng nhau hợp lực sợ chi không đối phó được một Tống Quân Nguyệt.”

“Được rồi, đừng nhắc bọn họ với tôi nữa.”

Tống Dung Đức cảm thấy tim mình như bị đâm mạnh.

Anh ấy không phải kẻ ngốc, ngày đó anh dẫn người đến Hoắc thị lớn tiếng quấy phá, anh và Hoắc Anh Tuấn đã hoàn toàn cạch mặt nhau. Về phần Quý Tử Uyên cũng không có cãi vã, ngược lại chỉ có mâu thuẫn. Thậm chí anh đã ở bệnh viện mấy ngày nay chăm sóc Nhạc Hạ Thu, Quý Tử Uyên mỗi ngày đều đến bệnh viện đi làm nhưng chưa tới hỏi thăm được một lần.

Mấy ngày trước, sau khi anh thất vọng đi ra khỏi tập đoàn Tống thị, anh muốn rủ Quý Tử Uyên ra ngoài uống rượu.

Quý Tử Uyên trực tiếp nói với anh “Không có thời gian”.

Anh ấy hiểu, anh ấy và Quý Tử Uyên cũng không thể quay lại như lúc trước.

“Anh cũng sẽ không… xung đột với bọn họ.” Ngô Nhân Phong kinh ngạc sửng sốt, đối với Tống Dung Đức thì không nói nên lời, “Anh điên thật rồi, mẹ vợ của Hoắc Anh Tuấn là ông trùm dầu mỏ, Gia nghiệp Quý gia và Tống thị khỏi phải nói. Anh có biết bên ngoài có biết bao nhiêu người muốn kết giao với bọn họ không. Chẳng qua người ta có suy nghĩ khác thường, cao ngạo, người bình thường không thể nhìn ra. Ở Nguyệt Hàn anh có thể dựa vào hai người bạn này mà có thể đi ngang dọc, nhưng anh lại chống đối với hai người bọn họ. ”

“Anh nhanh chóng xin lỗi bọn họ, sau đó nhờ bọn họ giúp anh…”

Tống Dung Đức đã gần đến cực hạn rồi, nhưng giọng nói của Ngô Nhân Phong văng vẳng bên tai như súng liên thanh, cuối cùng tức giận không chịu nổi nói, “Đủ rồi, anh ngậm miệng lại, anh muốn tôi phải xin lỗi và nhờ bọn họ giúp đỡ, tôi thua kém bọn họ sao? Tôi không cần anh quan tâm đến việc của tôi. Nếu anh thích bọn họ thì hãy tự mình nịnh bợ họ đi. ”

Ngô Nhân Phong cũng tức giận, ” Tống Dung Đức, anh có bị bệnh không? Anh có tư cách gì, cười anh đến chết, anh có biết trong giới giàu có đang bàn luận cái gì không? Mọi người đều có thể nhìn rõ được anh không có được cổ phần của Tống thị. Anh đã bị Tống thị từ bỏ rất lâu rồi, ngay cả con gái của anh cũng mạnh hơn anh, sau này cổ phần của cha anh sẽ là của cô ấy, hơn nữa Phủ tổng bên kia cũng đã cắt đứt quan hệ với anh.”

“Tôi là muốn biết anh ra sao, tôi gọi điện thoại cho anh để đóng góp ý kiến. Nhưng tôi thấy rõ là anh đáng đời, tôi đã lãng phí khi lợi dụng một người phế vật, một quân cờ ngu xuẩn, anh đúng là ngu ngốc.”

Tống Dung Đức bị khiêu khích mặt đỏ tía tai, đôi mắt đào hoa mở to tức giận. “Hô hô, Ngô Nhân Phong, anh đúng là con người thực dụng. Khi tôi trở lại Tống gia, anh đã lập tức chạy đến một tiếng Tống Thiếu, hai tiếng cũng Tống thiếu. Anh đúng là một con chó đứng đầu tường ”

“Con chó đứng đầu tường, tôi còn tốt hơn so với anh.”

Ngô Nhân Phong cười khẩy, ” Chơi với tiểu tam mà lại không có được gì cả, anh đúng là thiểu năng.”

Tống Dung Đức không chịu nổi, thấp giọng quát: “Người khác có tư cách nói tôi, anh là người kém nhất không có tư cách nói tôi. Nếu lúc trước anh không đưa Nhạc Hạ Thu đến bên cạnh tôi, thì tôi đã không như ngày hôm nay.”

Anh sẽ không như hôm nay, anh vẫn sẽ yêu Lâm Minh Kiều, sẽ có một đứa con gái nhỏ nghịch ngợm đáng yêu, cha mẹ anh cũng sẽ kỳ vọng anh, hơn nữa Nhạc Hạ Thu cũng sẽ không trở thành người tàn phế.

“Ha, nếu như anh không buông bỏ được Nhạc Hạ Thu, tôi làm sao có thể đem cô ấy giao cho anh? Tôi ép anh nuôi cô ấy sao? Tôi để anh đè lên cô ấy sao? Còn nữa, anh liền đem đồ của cô ấy chuyển ra khỏi nhà của tôi.”

“Ngô Nhân Phong, lần này tôi có thể nhìn thấu được bộ mặt thật của anh. Sau này anh có cái gì thì đừng có tìm tôi khẩn cầu.”

“Dẹp đi, mặt dày như anh người khác còn tránh không kịp…”

Tống Dung Đức nghe không được nữa, liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy xong anh đập điện thoại lên tường.

Sau khi đập điện thoại mà vẫn chưa hết tức giận anh đá mạnh chân lên tường vài cái. Sau đó anh ấy nắm lấy mái tóc ngắn của mình và ngồi xổm xuống đất.

Có đến ba mươi người.

Nhưng nhìn xung quanh bạn anh toàn là những người xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK