Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Duệ: 【Ngoan.】

Lâm Minh Kiều: 【Tôi yêu anh, cho nên tôi…】

Tống Thanh Duệ: 【 Cho cô thiếu nợ, trở về hôn tôi.】

Lâm Minh Kiều: 【Được.】

Nếu không có lời nhắc nhở của anh ấy, thì cô cũng sẽ hôn người đàn ông này một cách tự nguyện khi cô quay trở lại.

Cô nhìn lịch, mới có hai mươi ngày, chợt nhận ra mình muốn về nhà nhiều như vậy, không chỉ vì Nguyệt Nguyệt, mà còn có Tống Thanh Duệ.

Thật sự nhớ anh ấy.

Ngày hôm sau.

Tống Dung Đức vừa xuống máy bay đã đến nhà cũ.

Khi nhìn thấy Chung Nghệ Vi đang ôm Nguyệt Nguyệt chơi trong sân, cả trái tim anh gần như tan chảy.

“Mẹ, Nguyệt Nguyệt……”

Ánh mắt anh rơi vào người con gái, khuôn mặt cô gái nhỏ lại lớn hơn một chút, đôi mắt giống Lâm Minh Kiều, miệng và mũi giống hệt anh là tổng hòa vẻ đẹp của cha mẹ.

“Nguyệt Nguyệt, con có nhớ cha không?”

Tống Dung Đức vươn tay ôm Nguyệt Nguyệt, Chung Nghệ Vi ôm Nguyệt Nguyệt lui về phía sau hai bước, quay người đi tới dì Lưu bên cạnh.

Dì Lưu liền bế con bé vào nhà.

“Mẹ, mẹ sao không cho con ôm.” Tống Dung Đức bất mãn nói.

“Không phải anh đi công tác nước ngoài, sao lại vội vàng trở về?” Chung Nghệ Vi nhẹ giọng hỏi.

“Con muốn quay lại ở bên Nguyệt Nguyệt.” Tống Dung Đức kiên quyết nói, “Con nghĩ Lâm Minh Kiều quá tập trung vào sự nghiệp nên không thể chăm sóc con cái, con muốn giành lại quyền nuôi dưỡng.”

Chung Nghệ Vi mặt lộ vẻ khó hiểu, Tống Thanh Duệ không có nói sai.

Đứa con trai này của bà…..

“Minh Kiều sẽ không đồng ý.”

“Con đã quyết định kháng cáo.”

Tống Dung Đức chưa kịp nói xong, bên cạnh truyền đến một tia chế nhạo giễu cợt của Tống Vương Quý.

“Cha, người cười cái gì.” Tống Dung Đức cau mày, “Cha nên ủng hộ con.”

Tống Vương Quý không nói gì, khuôn mặt không có cảm xúc bước tới, giơ tay tát mạnh vào mặt anh.

“Anh còn mặt mũi kháng cáo sao, anh cho rằng mình sẽ thắng sao?”

Tống Vương Quý tức giận như vậy, “Người ngu ngốc như anh làm sao có tư cách nuôi con gái.”

“Cha.” Tống Dung Đức che mặt không tin.

Ngay cả mẹ anh đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn xem.

“Nhìn người vợ tốt mà anh lấy được.”

Tống Vương Quý vừa mở video ném điện thoại cho anh, “Một người phụ nữ xấu xa như vậy, thẩm phán sẽ để cho anh nuôi dưỡng đứa nhỏ sao? Không biết xấu hổ hay sao mà đi kháng cáo, quả thực rất mất mặt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK