Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dung Đức nhất thời tự đắc, nhưng bất quá anh biết Lâm Minh Kiều da mặt mỏng, làm người phải có chút khiêm tốn, “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, con nghe không hiểu.”

“Được rồi, mẹ là người từng trải.”

Chung Nghệ Vi nói một câu về sau cũng không có nói thêm lời nào.

Sở dĩ chuyện rất rõ ràng, trước đó vì Nguyệt Nguyệt đói nên bà đi lên lầu gõ cửa, kết quả nghe được âm thanh ở bên trong thì liền biết.

Cái đôi nam nữ này một khi tình nguyện quan hệ, thì liền biết nhưng kia hẳn là không giống.

“Mẹ nói với con, sau này hãy đối xử tốt với Minh Kiều, đừng có lại giống như trước kia, luôn nói những lời làm tổn thương người khác.”

“Mẹ, con biết rồi.”

Tống Dung Đức thành thành thật thật gật đầu, anh sợ, lỡ ngày nào đó anh chọc giận Lâm Minh Kiều thì anh sẽ không có một cuộc sống hạnh phúc.

Hiện tại coi như để anh làm cháu trai anh cũng vui vẻ chịu đựng.

Có một số chuyện nếu không trải nghiệm thận trọng thật sự sẽ không thể nào đánh giá được vẻ đẹp của nó.

Sau khi làm xong một bát hoành thánh, Tống Dung Đức cẩn thận từng li từng tí bưng đi qua, “Bà xã, cẩn thận kẻo bỏng nha.”

“Vậy anh làm lạnh cho tôi đi.” Lâm Minh Kiều thuận miệng nói.

“Ừm, được.” Tống Dung Đức vội vàng múc lấy thìa thổi.

Lâm Minh Kiều nhìn thấy anh làm như vậy, cả người sững sờ trong chốc lát.

Trước kia cô với Tống Dung Đức như nước với lửa, không nghĩ tới sẽ có một ngày trở nên như thế này.

Chẳng qua người đàn ông này, có cần phải thay đổi đến mức như vậy không.

“Vợ à, tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng em cũng không cần phải nhìn tôi như vậy.” Tống Dung Đức cười híp mắt nói.

“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Lâm Minh Kiều lông mày nhảy dựng lên một cái, ” Chỉ là tôi đang nghĩ trước kia anh đối xử tệ với tôi biết bao nhiêu.”

“Tất cả cũng đã là quá khứ, đừng nghĩ ngợi.” Tống Dung Đức trái tim khẽ run rẩy, có khát vọng sống tồn mãnh liệt, “Tôi khi đó bị mù, đầu óc ngu ngốc.”

Đối mặt với một người đàn ông không biết tự giác như vậy, Lâm Minh Kiều khóe miệng giật giật, “Có đúng như vậy không, nếu đổi lại là một tháng trước nếu tôi nói anh như vậy thì anh liền nổi giận, đàn ông sau khi lên giường quả nhiên thay đổi rất nhiều.”

“Không phải vậy, lần trước sau tiệc đầy tháng, tôi biết được mình đã thích em, tôi liền đối xử em rất tốt.”

Tống Dung Đức nhẹ giọng nói, “Hôm nay sẽ đối xử với em tốt hơn, tôi là cảm thấy. . . đêm qua em rất cực khổ, mà lại. . . Cảm giác cũng không giống, coi như cuối cùng em cũng đã thuộc về tôi. Mặc dù em cũng đã sinh con cho tôi rồi nhưng trước đó tôi cũng không xác định rõ tình cảm của em, em không phải là một người dễ dãi đem mình đi cho người khác, nghĩa là em muốn sống nghiêm túc với tôi cả đời, vậy tôi cũng sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ em.”

Lâm Minh Kiều trong lòng hung hăng lộ vẻ xúc động một chút.

Kỳ thật, trước kia cô có chút ghen tị với Nhạc Hạ Thu, mặc dù cô ta là người xấu nhưng Tống Dung Đức người này đã đối xử với cô ta rất tốt.

Tống Dung Đức EQ thấp một chút, dễ dàng bị Bạch Liên Hoa lừa gạt, nhưng anh là loại người một khi yêu một người phụ nữ liền sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với người đó.

Cô hiện tại có thể cảm nhận được sự chân thành của Tống Dung Đức.

“Vậy thì anh có thích tôi như lúc anh thích Nhạc Hạ Thu không hay là thích hơn…” Cô nhịn không được mà nhìn anh chằm chằm hỏi.

” Sao em lại nhắc tới cô ta làm gì.” Tống Dung Đức im lặng, “Đời tôi hối hận nhất chính là đã từng thích cô ta, em vì tôi mà sinh con, còn đem thân trao cho tôi, cô ta hoàn toàn không có tư cách nào so sánh được với em.”

“Không tệ lắm, cái này miệng càng ngày càng dẻo.”

Lâm Minh Kiều đem tô hoành thánh lên miệng, rất hài lòng với câu trả lời của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK