Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu Nguyễn Nhan nghiêng về phía anh, đúng lúc dựa vào vai của anh.

Quý Tử Uyên nhìn tài xế, tài xế lúng túng cười cười, dù sao anh ta đi theo anh nhiều năm như vậy nên rất hiểu Quý Tử Uyên.

Anh dùng ánh mắt như vậy nhìn một người phụ nữ, không thể nào không có cảm giác.

Quý Tử Uyên thật sự không nghĩ gì cả.

Lúc cô nói không muốn ngủ với người đàn ông đã ngủ với Nhạc Tiếu Nhi.

Anh đã từ bỏ suy nghĩ muốn ngủ với cô.

Người khác có thể, nhưng cô không giống, cô là bạn của Nhạc Tiếu Nhi.

Nhưng bây giờ người phụ nữ này dựa vào vai anh, mùi hương trên tóc của cô giống như đúc với Nhạc Tiếu Nhi.

Rất kỳ lạ, anh lại nghĩ đến mùi hương của Nhạc Tiếu Nhi.

Quý Tử Uyên nắm chặt điện thoại, mỗi lần anh nghĩ đến người phụ nữ thì giống như có người siết chặt trái tim mình.

Gần đây cảm giác này ngày càng mãnh liệt.

. . .

Xe chạy hơn một tiếng, Nguyễn Nhan tỉnh lại, bởi vì xe dừng lại.

Cô mơ màng mở mắt ra thì phát hiện mình dựa vào vai anh.

Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen cười như không cười của Quý Tử Uyên: “Vai của tôi dùng có tốt sao?”

Nguyễn Nhan chán nản nhíu mày, cô vốn muốn giữ khoảng cách với anh, kết quả cô lại dựa vào anh ngủ.

“Xin lỗi, tôi quá buồn ngủ.”

“Cô dựa vào vai tôi ngủ.” Quý Tử Uyên nhíu mày: “Cô không cảm thấy mình nên bồi thường cho tôi sao?”

“Tôi sẽ cho kiếm thêm tiền cho công ty.” Nguyễn Nhan nói xong thì nhìn ngoài cửa sổ, cô phát hiện đã đến khu nhà mình.

Nhưng sao anh biết cô ở chỗ này.

Cô nghĩ lại thì công ty biết địa chỉ của mình, anh đúng là không gì không làm được.

“Tiền?” Quý Tử Uyên kéo môi: “Thật ngại quá, tôi không bao giờ thiếu tiền.”

“Vậy tôi không có cách nào khác.” Nguyễn Nhan mở cửa muốn xuống xe.

Một bàn tay nắm tay cô lại, dùng sức kéo một cái, cô không kịp chuẩn bị ngã vào lòng anh.

“Quý Tử Uyên, anh buông tay ra.” Nguyễn Nhan vô thức chống lên thì nghe thấy người đàn ông hít mạnh vào.

“Nguyễn Nhan, cô đè tay lên đâu đó?” Quý Tử Uyên mập mờ hỏi.

Nguyễn Nhan cúi đầu nhìn thì phát hiện mình đè lên chỗ không thể đè nhất, nhưng. . . Cô đặt lên trên đùi của anh, chẳng qua phản ứng của anh có chút mãnh liệt.

Cô có chút ngây người thốt ra: “Quý Tử Uyên, anh đói khát như vậy à, Thang Nhược Lan không thỏa mãn được anh sao.”

“Nguyễn Nhan, cô nói xem hôm nay cô quyến rũ tôi mấy lần, lần nào tôi cũng chỉ có thể chịu đựng.”

Tại đây có hình ảnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK