Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô nói đúng, chúng ta có biết nhau ở kiếp trước.”

Tiếng thở dài nhẹ của Nhạc Tiếu Nhi lướt tới, khiến cho Khương Tuyết Nhu luôn thông minh có chút bối rối.

Ngay lúc đó, trong đầu cô lóe lên đủ loại ý nghĩ kỳ quái, cô buột miệng nói: “Cô mang theo ký ức của kiếp trước sao?.”

Sau khi nói, cô ấy đột nhiên cảm thấy rằng mình có thể bị chậm phát triển trí tuệ.

“Thôi xong, gần đây tôi trở nên ngốc nghếch.” Khương Tuyết Nhu nâng trán, không biết nên cười hay nên khóc, “Suýt nữa tôi đã tin cô rồi.”

“Tôi thực sự mang theo ký ức của kiếp trước.” Nhạc Tiếu Nhi nói.

Khương Tuyết Nhu: “…”

Cô có cảm giác như mình đã nhảy sang một bộ phim viễn tưởng siêu nhiên nào đó trên TV.

“Buổi tối cùng Minh Kiều ăn cơm đi. Có một số chuyện chưa nói với cô. Đã đến lúc phải cho cô biết sự thật rồi. Mà này, đừng nói cho người khác.” Nhạc Tiếu Nhi không nghe thấy thanh âm đáp lại. , âm thầm cười nhạt.

Hai người họ chắc hẳn đã rất sốc vào buổi tối.

Sau khi cúp máy, Khương Tuyết Nhu bóp mạnh vào mặt cô.

Cô ấy không hề nằm mơ?

Rất đau.

Chẳng lẽ Nguyễn Nhan thật sự là người kiếp trước cô quen biết?

Khương Tuyết Nhu chỉ thỉnh thoảng nghe trên mạng có mấy người ở nước ngoài nói mang theo trí nhớ kiếp trước sống ở kiếp này, nhưng sẽ không ai tin chuyện vô nghĩa như vậy.

Cô cảm thấy được Nguyễn Nhan hẳn là đang nói đùa chính mình, nhưng là Nguyễn Nhan nói giỡn sao?

Khương Tuyết Nhu sững sờ liên hệ với Lâm Minh Kiều, “Buổi tối Nguyễn Nhan gọi chúng ta đi ăn cơm.”

“À, nhưng tôi với Thành Duệ đã hẹn rồi.” Lâm Minh Kiều nói.

“Huỷ hẹn đi.” Khương Tuyết Nhu không chút do dự nói, “Chúng ta có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc.”

“Có chuyện gì vậy.” Lâm Minh Kiều bị cô làm cho căng thẳng, “Cậu muốn xây dựng công ty lớn, dự định trở thành người giàu nhất Hoa Quốc sao?”

“Không phải….” Khương Tuyết Nhu nói, “Nhưng có một điều có thể cậu không biết, Nguyễn Nhan đã mua 10 phần trăm tập đoàn Quý Thị, cô ấy hiện là cổ đông của Quý Thị.”

“Hừ, chuyện đùa của cậu chẳng vui chút nào.” Lâm Minh Kiều không tin chút nào, “Cho dù Quý thị không còn tốt như trước, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được. Nguyễn Nhan có nhiều tiền như vậy sao, cho dù cô ấy có chụp mấy chục quảnh cáo đóng mấy chục bộ phim cũng không thể có được Quý Thị. ”

“Tớ không nói dối cậu, cô ấy bây giờ… có lẽ là người giàu nhất trong ba người chúng ta.” Khương Tuyết Nhu nói xong đột nhiên cảm thấy có chút đố kị, “Buổi tối tớ đi làm thịt cô ấy một chầu. Tớ sẽ moi bí mật về thân thế của cô ấy.”

“Hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư sao?”

“không.”

Lâm Minh Kiều sửng sốt, “đm……”

Khương Tuyết Nhu trên trán có một vạch đen, “Có thể nói cách khác được không.”

“Đây không phải là tử tế ngoài mặt không ngăn được chửi thề trong lòng sao.” Lâm Minh Kiều suýt chút nữa đã khóc, “Nguyễn Nhan thật quá đáng, âm thầm kiếm nhiều tiền, hiện tại tớ là nghèo nhất trong ba chúng ta. Thôi, buổi tối, tớ sẽ thảo luận với cô ấy cách kiếm tiền. ”

“Cậu cũng đâu có thiếu tiền?”

“Ai lại ngại nhiều tiền.” Lâm Minh Kiều vặn lại.

Khương Tuyết Nhu buồn cười, sau khi cúp điện thoại lại tiếp tục trầm tư, cố gắng nhớ lại ký ức kiếp trước, lại phát hiện đầu óc trở nên trống rỗng.

Cho đến khi Hoắc Anh Tuấn gọi: “Vợ à, anh đi công tác về. Tối nay chúng ta đi xem phim một mình được không?”

“Không, em có hẹn với Nguyễn Nhan, em không rảnh.” Khương Tuyết Nhu đơn giản từ chối.

Hoắc Anh Tuấn khóe miệng giật giật, “Tối hôm qua anh không về nhà, em không nhớ anh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK