Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong chiếc xe chật chội là tiếng thở dốc của cả hai.

Lâm Minh Kiều ôm anh say đắm hơn bao giờ hết, ngại ngùng nhưng càng thêm kích thích.

“Tài xế đâu rồi, tài xế khi nào tới?” Cô khàn giọng hỏi.

“Tôi còn chưa thông báo cho tài xế.” Tống Thanh Duệ cùng cô chạm mũi, đáy mắt thâm thúy, “Trước tiên có muốn về nhà riêng của tôi nghỉ ngơi một chút không.”

Lâm Minh Kiều hộc máu.

Cô không còn là một cô gái thiếu hiểu biết, chưa dấn thân vào thế giới.

Sáng sớm không có về nhà, chạy tới nhà đàn ông nghỉ ngơi, nhất định không đơn giản chỉ là nằm trên giường nhắm mắt lại.

Thực ra, trên đường đến đây, cô cũng tự hỏi tại sao anh lại chọn nơi gần nhà riêng của anh ấy để ăn tối.

Chỉ là khi thời khắc này thực sự đến, cô vẫn mất cảnh giác.

Cô tự hỏi liệu có quá sớm không.

Nhưng Tống Thanh Duệ lại tốt với cô ấy và giúp đỡ cô ấy rất nhiều.

Cô không có lí do để từ chối anh.

Quan trọng hơn là cô không có vẻ gì là chán ghét.

“Được không?” Thấy cô không nói chuyện, Tống Thanh Duệ lại hôn cô một cái, ôn nhu nhẹ giọng nói: “Tôi uống nhiều quá, về trễ một chút.”

“Được.”

Lâm Minh Kiều bị nụ hôn của anh làm cho rối tung lên, mấp máy môi đồng ý.

Bàn tay trên eo siết chặt.

Tống Thanh Duệ lại nhanh chóng đưa cô xuống xe.

Anh ấy đi vòng vào từ bãi đậu xe ở phía sau căn hộ và đến cửa căn hộ ngay sau đó.

Trên đường đi, anh ấy đã cư xử rất tốt.

Vào nhà, vừa đóng cửa còn chưa bật đèn, Lâm Minh Kiều đã bị anh ấn vào tường, nụ hôn áp đảo kịch liệt rơi xuống.

“Đừng, đừng….” Suy nghĩ lại, Lâm Minh Kiều nhớ tới một chuyện, “Tôi không muốn mang thai.”

“Cô nói cái này.”

Tống Thanh Duệ cúi đầu, từ trong túi lấy ra một gói nhỏ.

Tim cô đập loạn xạ, chắc là uống rượu, cô buột miệng hỏi: “Chỉ có một cái thôi sao?”

Tống Thanh Duệ sửng sốt một hồi, mới quay lại ôm cô cười khẽ, “Là tôi đã sai, căn bản một cái quá ít rồi.”

“Đó không phải là ý của tôi ….”

Lâm Minh Kiều nóng lòng muốn cắn đứt lưỡi, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Anh ấy không nghĩ rằng là mình thèm khát chứ?

Hình ảnh quý phái và duyên dáng của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại.

“Đừng lo lắng, tôi vẫn còn vài hộp trên bàn cạnh giường.”

Tống Thanh Duệ bế cô đi vào phòng ngủ.

Khi bị ném lên giường, Lâm Minh Kiều thấy anh mở ngăn kéo, khóe miệng giật giật, “Tống Thanh Duệ, trong nhà anh mua nhiều như vậy làm gì.”

Tống Thanh Duệ cười nhẹ, “Tôi cũng có bạn gái, cũng muốn làm chút chuyện như đã nói, không hiểu lúc trước tôi đưa cô về đây là có ý gì sao, đây sẽ là tổ ấm tình yêu của hai chúng ta.”

“Anh thật là lắm mưu kế.” Lâm Minh Kiều nhẹ giọng mắng, đỏ mặt nói.

“Từ nay, đây sẽ là tổ ấm của hai chúng ta.”

Tống Thanh Duệ nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Có muốn bật đèn không?”

“Không muốn.”

Cô buột miệng nói nhỏ: “Tôi sẽ xấu hổ.”

Bốn chữ đơn giản, giống như tia lửa ném vào củi.

Tống Thanh Duệ hôn cô một cái, “Được rồi, tôi sẽ không bật đèn, Lâm tiểu thư, lần đầu tiên, xin hãy chỉ giáo.”

Đêm muộn.

Kinh Đô mưa xuân rơi tí tách tí tách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK