Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em không muốn sao .” Tống Dung Đức cả kinh, “Vậy thì tôi đi vệ sinh chút xíu, em ăn trước đi.”

Lâm Minh Kiều nóng mặt liếc mắt nhìn anh, nhẫn tâm rời đi.

Tống Dung Đức khó chịu đi vào phòng vệ sinh cho đến khi cô trở về chỗ ngồi.

Đồ ăn đã có, anh ấy còn chưa tới, Lâm Minh Kiều đã ăn trước nhưng cũng là ăn rất chậm.

Một lúc sau, Tống Dung Đức lại ăn mặc chỉnh tề bước tới

Lâm Minh Kiều liếc nhìn, “Rất nhanh.”

“A,” Tống Dung Đức sau khi bị sặc nước, cả khuôn mặt đều có chút tối sầm. “Hay là tối nay về thử lại xem, thật ra sẽ không nhanh như vậy.

Anh chưa nói xong, Lâm Minh Kiều hung hăng giậm chân anh.

“Nằm mơ đi.” Cô nhìn anh mỉm cười cắt miếng bít tết.

Tống Dung Đức có cảm giác giống như đang cắt thịt của mình, nhưng anh cũng không thể vội vàng được, cứ từ từ, ít nhất bước đầu tiên cũng đã thành công.

Sau khi ăn cơm Tây, cả hai đến một rạp chiếu phim gần đó.

Sau khi đến nơi, Tống Dung Đức vội vàng mua ít đồ ăn vặt và bỏng ngô, trà sữa và dẫn cô vào.

Rạp phim rất rộng, nhưng sau khi mở màn thì chỉ có hai người.

Lâm Minh Kiều thắc mắc: “Không phải nói phim rất ăn khách sao, sao lại chỉ có hai chúng ta.”

“Ồ, bởi vì những vé còn lại đều đã bị tôi mua.” Người đàn ông nào đó nói nhẹ.

Lâm Minh Kiều nhìn anh chằm chằm không nói nên lời.

“Sự xuất hiện của những người đó đều sẽ rất cản trở, không cần thiết” Tống Dung Đức tự tin giải thích.

“Hôm nay không phải thứ bảy, chủ nhật, sẽ không có nhiều người, anh thật là lãng phí tiền bạc.” Lâm Minh Kiều thở dài, “Hơn nữa, xem phim vốn là một trò đùa nóng bỏng, chỉ có hai người chúng ta, vậy thì ở nhà xem còn hay hơn ở trong rạp chiếu phim.”

“Đúng vậy, vợ nói rất phải, sau này sẽ không tiêu tiền bậy bạ, tôi sẽ tiêu tiền sau khi được em đồng ý.” Tống Dung Đức cười, cô nói “tiêu tiền bậy bạ” giống như bà chủ, anh đặc biệt thích.

Hóa ra có người lo tiền cho mình, cảm giác thật tuyệt.

Thảo nào Lão Hoắc rất thích bị phụ nữ của mình quản lý đến vậy.🤣🤣

Lâm Minh Kiều muốn nói cô không có ý đó, nhưng nhìn người anh ấy có vẻ rất tự giác, khóe miệng không khỏi cong lên.

Đừng nói, Tống Dung Đức đột nhiên trở thành giống như một con chó vậy, cũng khá thú vị.

Giống như cuối cùng đã thuần hóa được chú Husky không vâng lời.

Đặc biệt là khi xem phim, cuối cùng thì mình cũng không cần tự vặn nắp chai.

Cô không cần phải tự lấy tay bốc bỏng ngô chứ đừng nói đến việc tự mình xé bao bì đựng đồ ăn nhẹ.

Cảm giác đó rất là thoải mái.

Thảo nào mà nhiều người lại thích yêu đương như vậy.

Yêu nhau chưa được bao lâu, cô đã quên mất tình yêu tốt đẹp như thế nào.

Là Tống Dung Đức quá bồn chồn, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô một hồi, tiến tới hôn cô, nụ hôn dài vô tận.

“Thôi đi, để tôi tập trung xem phim được không?”

“Em xem đi, tôi không che mắt em.” Tống Dung Đức lại hôn lên má cô, “Minh Kiều, trước đây tôi nghĩ Lão Hoắc đi xem phim khá là nhàm chán nhưng bây giờ tôi thấy thật ra cũng khá thú vị, thảo nào mà nhiều người thích đi xem phim đến vậy.”

“Trước kia anh chưa từng đi xem phim với Nhạc Hạ Thu sao?” Lâm Minh Kiều buột miệng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK