Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Nhan ngẩn ngơ.

Cô không ngờ Quý Tử Uyên lại … không biết xấu hổ như vậy.

Anh ấy đã chuẩn bị kết hôn với người khác…

Mặc dù đã biết từ lâu anh là người không chung thủy, nhưng dù sao cô cũng là bạn từ nhỏ của Nhạc Tiếu Nhi, anh ấy là đồ cặn bã.

Chẳng lẽ anh ấy đói, đói đến mức không có ranh giới sao?

Cô nghĩ tại sao trước đây cô lại yêu một người đàn ông như thế.

Nguyễn Nhan liền cảm thấy buồn nôn, buồn nôn vô cùng.

Cô đẩy mạnh anh, nhưng lồng ngực của người đàn ông vô cùng cứng.

Cô không có cách, chỉ có thể cắn lại anh ấy một cách dữ dội và máu trào ra.

Quý Tử Uyên chợt tỉnh, Nguyễn Nhan đẩy anh ra, tát vào mặt anh ngay tại chỗ.

Với một tiếng “bốp”, cả văn phòng im phăng phắc.

“Cô dám đánh tôi.” Quý Tử Uyên trong mắt tràn đầy khí lạnh, giống như một con rắn độc bị kích thích.

“Tại sao tôi không dám đánh anh, một tên lưu manh định xâm phạm tôi?” Nguyễn Nhan chế nhạo.

“Tốt lắm, Nguyễn Nhan, lần này cô thật sự chọc tức tôi. Vì cô gọi tôi là lưu manh, vậy tôi liền cho cô xem lưu manh là thế nào.” Quý Tử Uyên nói xong, trực tiếp ôm cô lên, thân hình cao lớn đè cô lên ghế sô pha.

“Quý Tử Uyên, anh buông ra.” Nguyễn Nhan thật không ngờ người đàn ông này lại điên cuồng như vậy, Quý Tử Uyên quanh năm điên cuồng như vậy sao, cơ thể cô bị anh ta đè lên. Sức mạnh của cơ thể cô hoàn toàn là kiến ​​so với voi.

Ngay cả khi cô giơ chân đá lên, Quý Tử Uyên cũng kẹp chặt chân cô, cười mơ hồ, “Rất tích cực.”

Nguyễn Nhan hai mắt đỏ bừng, “Quý Tử Uyên, anh thích trêu đùa phụ nữ, cô rất nhiều sao anh cứ nhằm vào tôi, bởi vì tôi là chị em của Tiếu Nhi, anh không sợ sao .” .. Tiếu Nhi chết không nhắm mắt.

Chết không nhắm mắt.

Bốn chữ này rơi mạnh như búa bổ.

Quý Tử Uyên thân thể cứng đờ nghiêm trọng.

Nguyễn Nhan nhân cơ hội đẩy anh ra, nhanh chóng mặc lại quần áo, lao ra khỏi phòng làm việc.

Cô chỉ không ngờ rằng, vừa đi được vài bước thì đã thấy Thang Nhược Lan vội vàng bước tới cùng Tiểu Hương.

Khi nhìn thấy quần áo xộc xệch của Nguyễn Nhan và dấu hôn trên cổ, Thang Nhược Lan liếc nhìn cánh cửa Văn phòng Tổng giám đốc phía sau cô, trong mắt xẹt qua một tia, “Nguyễn Nhan, tôi cũng không ngờ là cô trở nên thật thấp hèn, hay cô chính là như vậy. Ban đầu những người của công ty đã nói rằng cô không cao quý hơn ai, hóa ra cũng chẳng hơn gì ”.

Nguyễn Nhan lạnh lùng liếc cô một cái, xoay người rời đi không nhìn lại.

“Dừng lại, không thấy Thang Nhược Lan đang nói chuyện với cô sao.”

Trợ lý Tiểu Yến ở bên cạnh Thang Nhược Lan hét lên: “Này, cô bị điếc hay sao không nghe thấy chị Nhược Lan của chúng tôi nói chuyện với cô sao? .

Nhưng Nguyễn Nhan hoàn toàn không để ý đến coi như không có nghe thấy cô, Nhuyễn Nhan bước đi. Tiểu Yến tức giận nói: “Chị Nhược Lan, con nhỏ này không có mắt.”

“Đừng quan tâm, chỉ là đồ chơi của Đỗ tổng, Đỗ tổng có vợ rồi, anh ấy sẽ không cưới cô ta.”

Thang Nhược Lan sau khi mỉa mai, cô ấy bước về phía trước và mở cửa văn phòng.

Khi nhìn thấy bóng người ngồi trên sô pha, cô lập tức ngẩn ra, cả người lạnh như băng.

Cô nhìn quanh trong phòng làm việc, cũng không thấy Đỗ Tuyên, vậy người cùng Nguyễn Nhan vừa rồi là … Quý Tử Uyên?

làm thế nào mà?

(🤣🤣)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK