Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại nhóm kín trên facebook đã ra hơn 200 chương so với web.

Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ kinh phí cho nhóm dịch và vào nhóm đọc ngay nhé.

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín TẠI ĐÂY

Quý Tử Uyên đã làm cho cô xấu hổ vô cùng ngay trước mặt cha mẹ của anh ấy, cả khuôn mặt cô xanh mét một hồi chuyển sang trắng bệch, cuối cùng cô bật khóc, “Tử Uyên, anh sao có thể nói như vậy với em, em biết anh vì chuyện hôm nay mà tức giận, em… ”

“Cô có biết tôi không thích cô điều gì nhất không.”

Quý Tử Uyên chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn đột nhiên tràn ngập áp lực.

“Điều tôi ghét nhất là cô luôn đem lời nói của tôi vào tai này ra tai kia.”

Quý Tử Uyên đôi mắt đen như băng chợt lóe, “Tôi đã cảnh cáo cô, tôi không thích Khương Kiều Nhân nhưng cô vẫn tiếp xúc với cô ta hết lần này đến lần khác.”

“Con trai à, Khương Kiều Nhân thân phận khác thường, Cô ta là con gái của Thương gia.” Lần này là Quý phu nhân thay cô nói.

“Vậy thì sao, Quý Tử Uyên con giống như các người sao, đều đi nịnh nọt.”

“Hỗn xược, ngay cả cha mẹ mà con cũng cãi lời, muốn làm phản sao.” Quý Gia Minh đã sớm không nhịn được nữa.

Nhưng Quý Tử Uyên phất tay như không nghe thấy.

Sau đó một nhóm vệ sĩ xông vào.

Tư thế đó, làm cho Quý Gia Minh, ba người bọn họ cảm thấy bất an, “Quý Tử Uyên, anh muốn làm gì.”

“Cha là cha của con, con còn có thể làm gì cha nữa.” Quý Tử Uyên hờ hững cười, hất cằm lên.

Các vệ sĩ tiến đến và ngay lập tức lôi Thang Nhược Lan ra khỏi ghế.

Cô đang mặc váy, lúc rơi xuống đất, váy tuột lưới, hai chân trắng như tuyết lộ ra sáng ngời.

Trong phòng có bao nhiêu đàn ông, Thang Nhược Lan toàn thân sợ hãi, cô vội vàng che chân gào lên: “Tử Uyên, anh không thể đối xử với em như vậy, làm ơn thả em ra, em không dám nữa.”

“Không dám, những từ này cô nói rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần tôi nói xong, côn liền xoay người quên mất, có lẽ cô xem tôi là người dễ bị lừa gạt.”

Quý Tử Uyên cũng không thèm nhìn cô, chỉ vẫy tay, “Ném tới bể bơi.”

Chẳng bao lâu, Thang Nhược Lan đã bị lôi ra.

Quý phu nhân thực sự hoảng sợ, “Tử Uyên, con làm sao vậy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì ai sẽ hiến máu cho mẹ, con muốn mẹ chết sao?”

“Nghiệt súc, hãy mau dừng lại.” Quý Gia Minh tức giận chặn lại.

“Ra bên ngoài nhìn xem, thật tuyệt vời.”

Quý Tử Uyên nhếch môi mỏng bước ra ngoài.

Trong bể bơi, Thang Nhược Lan bị ném xuống nước, cô ngoi lên, ngay sau đó đầu cô lại bị ấn xuống, một lúc sau, cô bị sặc nước mấy ngụm.

Quý phu nhân nhìn thấy mà giật mình, Quý Gia Minh liếc mắt nhìn con trai, nhưng lại thấy trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười thích thú, giống như những gì nhìn thấy trước mắt không phải tra tấn mà chính là một màn diễn kịch rất thú vị.

Lần đầu tiên đối mặt với người con trai này, trong lòng ông cảm thấy ớn lạnh.

“Dừng tay, dừng lại.” Quý phu nhân nhất thời lo lắng, cổ họng khô khốc.

“Mẹ, mẹ còn lo lắng cái gì, nếu thật sự không có ai, con sẽ cho người giữ lại cho cô ta hơi thở cuối cùng, hút hết máu rồi giữ lại cho mẹ dùng.” Quý Tử Uyên lấy một điếu thuốc khác.

Giọng nói lạnh lùng truyền đến tai của Thang Nhược Lan, cô gần như tuyệt vọng.

Cô đã đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của Quý Tử Uyên.

Người đàn ông này chưa bao giờ có lương tâm, thủ đoạn nhỏ nhặt của cô trước mặt anh ấy cũng thật nực cười.

Cô thực sự sợ hãi.

Người đàn ông này là ác quỷ.

Nàng trước kia là ngốc nghếch đi kết giao với Khương Kiều Nhân mà động đến con ma quỷ này.

Quá buồn cười.

Cô rất hối hận và nếu như có lần nữa cô sẽ không bao giờ giúp Khương Kiều Nhân.

Đắc tội với Quý Tử Uyên, cho dù cô muốn bước lên sân khấu quốc tế, chỉ sợ cũng không còn cái mạng mà hưởng thụ.

Mấy lần cô cảm thấy Tử thần sắp tới, đến đợt cuối cùng, cô không nhịn được nữa mà ngất đi.

Người vệ sĩ lôi cô lên khỏi mặt nước.

Quý Tử Uyên ghê tởm liếc cô một cái, “Bảo bác sĩ đánh thức cô ta đi, sau đó nhốt cô ta ở nhà trên lầu, mười ngày nửa tháng mới thả cô ta ra ngoài, đừng để cho tôi cảm thấy chướng mắt.”

Khi quay lại, anh liếc nhìn cha mẹ mình, “Mẹ, nếu mẹ muốn cầu xin cho cô ta thì hãy sống với cô ta, nhưng cửa đã khóa nếu mẹ muốn tìm con thì cũng sẽ không ra được.”

Nói xong Quý Tử Uyên liền rời đi.

Quý phu nhân nhìn bóng lưng lãnh đạm của anh, hai chân mềm nhũn.

Đây có thực sự là đứa con trai do bà sinh ra không, giống như một con ác quỷ máu lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK