Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tử Uyên, anh nhất định phải như thế này sao?” Thang Nhược Lan xấu hổ khóc, “Tôi hiện tại rất buồn bực, anh muốn ép tôi đến chết sao”.

Quý Tử Uyên lạnh lùng nhìn cô một cái, ” Cô tới đây làm gì?”

“Ừ … Tôi kêu cô ấy đến gặp Nhạc Hạ Thu.” Tống Dung Đức nói sau lưng anh. “Cô ấy từng chơi với Nhạc Hạ Thu. Nhạc Hạ Thu bây giờ ở đây không có ai. Tôi rủ cô ấy đến nói chuyện với Nhạc Hạ Thu .”

“Tống Thiếu, anh thật là… chu đáo.” Nguyễn Nhan nói một cách mỉa mai trước khi rời đi.

Quý Tử Uyên không nói nên lời, “Dung Đức, nếu như anh đối xử với Lâm Minh Kiều chu đáo như vậy, anh sẽ không đến mức ly hôn.”

Anh ấy nói xong liền đuổi theo Nguyễn Nhan.

Thang Nhược Lan nhìn anh ấy đuổi theo sau lưng Nguyễn Nhan, khi hai người bước tới cửa thang máy, Quý Tử Uyên cũng nắm lấy cánh tay của Nguyễn Nhan.

Cảnh tượng đó khắc sâu vào mắt Thang Nhược Lan, khiến cô cảm thấy tức giận.

Cô không khỏi nghẹn ngào hỏi Tống Dung Đức, “Tống Thiếu, Tử Uyên có thích Nguyễn Nhan không, sao anh ấy lại như vậy, cô ấy có gì tốt.”

Tống Dung Đức bị Quý Tử Uyên chọc ghẹo cảm thấy rất khó chịu, nghe được lời cô nói, anh nóng nảy nói: “Cho dù không có Nguyễn Nhan thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác. Tử Uyên chưa bao giờ chung thủy. Đối với anh ấy thay phụ nữ giống như thay quần áo. ”

Thang Nhược Lan sắc mặt tái nhợt.

Đúng vậy, Quý Tử Uyên là người vô tâm.

Cô cũng có chút may mắn, Quý Tử Uyên hiện tại chỉ quan tâm Nguyễn Nhan một chút, sự quan tâm này có thể kéo dài bao lâu.

Hơn nữa, sự hữu dụng của cô là không thể thay thế, trừ cô ra Quý Tử Uyên không thể cưới người phụ nữ nào khác.

“Cô nên ở cùng Nhạc Hạ Thu nhiều hơn. Dù sao tôi cũng là người có gia đình, không thể ở đây luôn được.” Tống Dung Đức tỏ vẻ khó chịu rồi rời đi.

Trong thang máy.

Quý Tử Uyên nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười hai giờ.

“Chúng ta ăn cơm trưa đi, cô muốn ăn gì?” Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Cơm Tây, đồ ăn kiểu Nhật, hay lẩu?”

“Tôi không muốn ăn, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.” Nguyễn Nhan từ chối.

“Được rồi, đến nhà cô ăn cơm.” Quý Tử Uyên hai tay đút vào túi quần, áo khoác trắng làm cho khuôn mặt anh ấy trở nên tuấn tú hơn.

Nguyễn Nhan vừa gặp Nhạc Hạ Thu, cũng không có tâm trạng để mà hơn thua, đơn giản nói: “Quý Thiếu, ý của tôi là tôi muốn tự mình về nhà nghỉ ngơi, không muốn ăn cơm cùng anh. Nếu anh đói thì hãy tìm người khác đi ăn chung. ”

Đúng lúc đến lầu một và cô ấy tự mình bước ra ngoài.

Quý Tử Uyên liếc cô một cái, lại thô bạo vươn tay kéo cô dựa vào tường, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên vẻ lạnh lùng, “Nguyễn Nhan, ý của cô là sau khi lợi dụng tôi xong cô liền trốn tránh tôi đúng không”?.

“Đừng nói bậy, tôi cho anh hôn, anh dẫn tôi đi gặp Nhạc Hạ Thu, chúng ta hòa, anh cũng không chịu thiệt.” Nguyễn Nhan sốt ruột nhìn anh, “Hơn nữa, Quý Thiếu, ngay từ đầu chính anh là người đã đặt ra thương lượng, nếu anh vẫn muốn đến nhà tôi ăn cơm, nếu tôi đồng ý, thì tôi thiệt thòi ”

Quý Tử Uyên vừa tức vừa hận hàm răng bén nhọn, “Cô muốn tính rõ ràng như vậy sao?”

Nguyễn Nhan nở nụ cười, “Anh ngay từ đầu đã tính toán rất rõ ràng, cho nên đối với anh thì tôi cẩn thận hơn.”

“Vậy cô có thể tiếp tục ra điều kiện,” Quý Tử Uyên lúc này mới hiểu được câu tự lấy đá đè vào chân mình.

“Tô không muốn làm chuyện gì khác.” Nguyễn Nhan đẩy anh ra, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK