Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY

Khương Thái Vũ sắc mặt lạnh lùng, nhưng là trong lòng lại có chút tự đắc.

Từ khi bị vào tù, Khương Tuyết Nhu càng ngày càng leo cao, ông vẫn luôn nhìn sắc mặt của cô, thậm chí, ông còn tưởng rằng cả đời này chỉ có thể cẩn thận từng li từng tý ngước nhìn sắc mặt của cô, nhưng không ngờ ông trời đối xử với ông ta rất tốt.

Trong một sự thay đổi đột ngột, ông trở thành người thừa kế cổ phần của tập đoàn Hoắc Thị.

Thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới ngày này.

Tuy rằng Khương Kiều Nhân là con gái ruột của ông ta, nhưng hiện tại ông ta cũng không cảm thấy thương tâm cho lắm.

Bây giờ Khương Tuyết Nhu đang muốn lấy lòng ông, rốt cuộc không phải là muốn thu lợi từ ông sao.

Đáng tiếc ông ta một đồng cũng không cho cô.

“Tôi nhận con rể này, nhưng là không nhận cô, con gái vô ơn, cút đi.” Khương Thái Vũ không khách khí hạ nhục cô.

Lương Duy Phong mỉm cười, “Tuyết Nhu, cha rất không hài lòng với việc hôn nhân lận đận của chúng ta. Nếu cô bằng lòng quay lại với tôi, có lẽ cha cũng sẽ tha thứ cho cô.”

“Anh thật xấu xa, cô ấy sẽ không quay về đâu.” Hoắc Anh Tuấn một mực im lặng lúc này mới sải bước đến chỗ Khương Tuyết Nhu.

Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Lương Duy Phong, nhưng bản năng giác quan của anh khiến anh vô cùng chán ghét.

Lương Duy Phong hờ hững liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn, lúc này Hoắc Anh Tuấn đứng trước mặt anh ta ăn mặc chỉnh tề, cao quý, nho nhã, nhất là sau khi đeo kính, hắn càng giống một nam tử quý tộc lạnh lùng.

Đây là một lợi thế mà anh ta không bao giờ có được.

Khuôn mặt tuấn tú của anh hơi cứng lại, châm chọc nói: “Hoắc Thiếu, anh cũng tới họp, nhưng tôi rất tò mò, anh có hiểu cuộc họp của chúng tôi không.”

“Tôi không điếc.” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh, “Nhưng tôi cũng tò mò, anh có cổ phần, hay là giám đốc của Hoắc Thị, nếu anh không có, anh lấy tư cách gì mà bước vào đây.

Khương Tuyết Nhu nhướng mày, lúc trước ai dám nói người đàn ông này ngốc.

Thật xứng với Hoắc Anh Tuấn, tốc độ tăng trưởng gấp mấy chục lần người thường.

Chắc chắn, nói anh từng là người giàu nhất Nguyệt Hàn không phải là không đúng .

Lương Duy Phong sắc mặt tối sầm, “Hôm nay tôi ở đây với tư cách là người phụ trách của ông Khương Thái Vũ đồng hành cùng ông ấy trong suốt quá trình. Các hồ sơ thủ tục liên quan tôi đã nộp trước cho Mạnh tổng.”

“Không sai.” Mạnh Nguy cười gật đầu, “Hoắc Thiếu, đừng làm khó người mới đến.”

“Tôi làm khó?” Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn lập tức trở nên sắc bén. “Tôi chẳng qua là dựa theo trình tự công ty chất vấn anh ta. Làm sao tôi biết anh ta đã trải qua các thủ tục riêng tư. Với tư cách là chủ tịch công ty, những vấn đề này nên được báo cáo trước với ban giám đốc chúng tôi. Từ lúc vào cửa đến giờ, ông đã nói sao, nếu như ông không biết nói chuyện thì cứ ngậm cái miệng thúi của ông, không ai bảo ông bị câm.”

“Anh …” Mạnh Nguy tức giận muốn chết. Ông ở trong thương trường nhiều năm như vậy, không ai dám lên tiếng chỉ trích thẳng thắn như vậy.

Ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng chỉ là đang mỉa mai.

“Tôi nói sai sao, ông nhớ rõ thân phận của mình, ông không phải cổ đông, công ty bỏ ra nhiều tiền như vậy để cho ông quản lý công ty, không phải để ông đến chèn ép chúng tôi, ông là đến để giúp cho công ty phát triển thịnh vượng, thế nhưng sau khi ông đến, ông đã làm cái gì, ông sa thải nhân viên, sa thải người phụ trách, ngay cả lễ tân cùng bảo vệ ở cửa cũng đều đã bị thay thế, thế nào, ông là muốn đem nơi này chế tạo thành giang sơn của Mạnh Nguy ông à.”

Hoắc Anh Tuấn có giọng điệu lạnh lùng, với một đôi mắt đen láy toát lên vẻ uy nghiêm mạnh mẽ.

Ngay cả những người như Mạnh Nguy cũng bất ngờ bị làm cho ngưng trệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK