Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Vương Quý da mặt xanh xám.

Tống Dung Đức ngẩng đầu nhìn Tống Quân Nguyệt, “Chị, chỉ bằng một mình chị có thể đáp ứng yêu cầu của hội đồng quản trị sao?”

“Tôi đương nhiên là có thể.” Tống Quân Nguyệt nhàn nhạt đáp, ánh mắt thâm thúy như giếng vô hình, “Tống tổng, huống chi mọi người có thể cho em cơ hội. Bây giờ, các vị cổ đông nếu đồng ý bãi nhiệm Tống Dung Đức thì hãy biểu quyết bằng hình thừa dơ tay. ”

“Quân Nguyệt….” Tống Vương Quý liếc nhìn con gái bên cạnh cảnh cáo.

Triệu cổ đông lập tức nói: “Tống chủ tịch, tôi nghĩ Quân Nguyệt làm chuyện này rất tốt. Không phải công ty chúng ta bỏ phiếu đều luôn làm như vậy sao? Tôi giơ tay.”

Ngay sau đó, 90% số người trong phòng họp đã giơ tay và số còn lại về cơ bản đã bỏ cuộc.

Tống Quân Nguyệt trầm mặc nhìn cha, “Cha xem, 90% cổ đông đều hiểu và không muốn Dung Đức đảm nhận vị trí của công ty con. Theo điều lệ của công ty, em ấy sẽ bị cách chức vị trí hiện giờ. Con nghĩ sẽ tạm đình chỉ chức vụ của anh ấy. ”

Tống Vương Quý liếc cô một cái, đột nhiên cười lạnh, “Cách chức, cuộc họp kết thúc, Tống Quân Nguyệt, con tới phòng làm việc của cha.”

Nói xong, ông ấy mặt tối đen sải bước rời đi.

Cổ đông công ty nhìn Tống Hưng Thần cười nói: “Hưng Thần, hãy làm việc chăm chỉ, cố lên, chúng tôi tin anh sẽ làm được.”

“Cảm ơn bác, chú, dì.” Tống Hưng Thần lúng túng cúi đầu cảm ơn.

Tống Dung Đức ngồi ở một bên bất động với một gương mặt đào hoa, hung ác và ủ rũ.

Các vị cổ đông và giám đốc điều hành cấp cao đều không muốn đến chọc tức anh mà mọi người lần lượt rời đi. Bên trong sớm chỉ còn lại ba chị em của Tống gia.

Tống Dung Đức mặt đầy sát khí đứng dậy đập nát bút ký của Tống Hưng Thần, sau đó nhấc cổ áo anh đứng lên, “Hưng Thần, nếu muốn vị trí chủ tịch có thể nói cho tôi biết. Cậu là em trai của tôi, tôi một mực quan tâm cậu nhưng cậu lại cùng Tống Quân Nguyệt mà đâm sau lưng tôi. ”

Tống Hưng Thần môi mỏng run lên, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi, “Anh, em thực xin lỗi.”

“Đừng trách Hưng Thần, là tôi ép buộc cậu ấy.”

Tống Quân Nguyệt chậm rãi bước tới, mùa đông đến cô mặc áo len bên trong, khoác bên ngoài là áo khoác nhung màu trắng, dáng người thanh cao, ánh mắt hiểu sâu “Dung Đức, em thật sự có tin tưởng Hưng Thần không? Nếu tin tưởng em ấy thì tại sao em ấy làm việc với em lâu như vậy mà em lại nói em ấy không biết nhiều chuyện trong công ty.”

“Đủ rồi, đừng gieo rắc bất hòa nữa.”

Tống Dung Đức gầm lên như pháo nổ, không thể chấp nhận được nhìn chằm chằm Tống Quân Nguyệt, “Chị à, chị có biết không, chị là chị gái của tôi, từ nhỏ đến giờ chị luôn hiểu và bao dung tôi nhất. Tôi không nghĩ là lúc tôi cần chị nhất thì chị lại đâm sau lưng tôi. Chị đã giấu rất kín, thật đáng sợ. ”

“Tôi chỉ là không muốn em dâng sự nghiệp này cho người khác.” Tống Quân Nguyệt nhún vai, trong lòng chợt buồn.

Mặc dù Tống Dung Đức và Tống Hưng Thần là hai em ruột của cô, nhưng dường như họ hiểu cô ít hơn Tống Thanh Duệ.

Có lẽ là hy sinh nhiều quá nên cô cảm thấy là đúng.

Tống Dung Đức lườm cô một cái, cười khinh bỉ, “Đúng vậy, chị ngồi ở vị trí cao này đã lâu, phỏng chừng không nỡ mất chức mà còn muốn ngồi cao hơn. Nhưng chị cũng không nghĩ là cha và ông nội sẽ đồng ý sao? Chị làm như vậy là chống lại toàn bộ Tống gia. Tôi thừa nhận hôm nay chị thắng nhưng để xem mấy ngày nữa chị có còn thắng được không. Nhóm cổ đông kia không bao lâu nữa sẽ van xin tôi trở lại công ty. Vì vậy, hãy chờ xem. ”

“Có đứng được không, Dung Đức, em thật không hiểu tôi.”

Tống Quân Nguyệt hờ hững giật giật môi, “Một khi tôi đã quyết định ra tay thì tôi đã biết chắc chắn, em cho rằng chỗ dựa lớn nhất của em là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK