Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, đừng làm phiền em, em đang suy nghĩ vấn đề.”

Khương Tuyết Nhu còn không có ngẩng đầu, thái độ vô cùng qua loa.

Hoắc Anh Tuấn bị đả kích thật mạnh.

“Hừ, tôi không quấy rầy các người chứ.” Lâm Minh Kiều nhìn về phía cửa, cười đùa.

Khương Tuyết Nhu lập tức ngước mắt, vui vẻ nói: ” Minh Kiều, sao cậu lại đến đây, ngực cậu có còn đau không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Lâm Minh Kiều gật đầu.

Hoắc Anh Tuấn nhướng mày “Vì đã đỡ hơn nhiều nên mau quay lại làm việc đi, kẻo Tuyết Nhu cả ngày ở trong công ty lo trăm công nghìn việc, không quan tâm gì đến chồng cả.”

Lâm Minh Kiều dở khóc dở cười trước chuyện oái ăm này, chỉ có thể ngậm ngùi trước mặt Hoắc Thiếu kiên trì nói “Tôi ở bên ngoài vừa nói chuyện với nhân viên một lúc, rõ ràng là sau khi cậu ấy tiếp quản Kiều Tuyết Nhan thì về mặt thị trường cậu ấy làm tốt hơn tôi nhiều. Tôi nghĩ sau này sẽ giao cho Tuyết Nhu, tôi có thể làm phó chủ tịch kiêm giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển. Chúng ta bạn bè tốt đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối có thể thu mua được Âu Lam Sênh và trở thành tập đoàn mỹ phẩm lớn nhất Nguyệt Hàn.”

“Cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn đen sì như đít nồi. “Không, cô ấy không rảnh. Cô ấy quản lý Hồng Nhân và Kiều Tuyết Nhan, như vậy thường ngày cô ấy sẽ không có thời gian bên tôi. Chúng tôi đã có hẹn, tháng sau chúng tôi cùng nhau nghỉ phép để đi Maldives.”

“Hai người có thể đi. Một khi Tuyết Nhu rời đi, tôi sẽ cố gắng hết để sức quản lý công ty, nếu không giải quyết được, tôi có thể gọi video từ xa để bàn chuyện công việc.”

Lâm Minh Kiều tận tình khuyên bảo “Hoắc Thiếu, Tuyết Nhu còn đang độ tuổi xuân sắc, hơn hai mươi tuổi, đó chính là thời kỳ hoàng kim để phát triển sự nghiệp. Anh không thể để cậu ấy suốt ngày đắm chìm vào tình yêu, anh phải để cho cô ấy có cảm giác hạnh phúc trong tình yêu cũng như thành tựu trong sự nghiệp. Tốt hơn hết anh nên trở về Hoắc thị càng sớm càng tốt, đừng để Tuyết Nhu có sự nghiệp thành công hơn anh, khi đó không chừng anh lại trở thành kẻ ăn bám.”

Hoắc Anh Tuấn không nhìn Lâm Minh Kiều, chỉ nhìn Khương Tuyết Nhu, “Tuyết Nhu, em nghĩ thế nào?”

Lâm Minh Kiều cong môi, “Tuyết Nhu, cậu biết năng lực tớ là gì, tớ có thể làm nghiên cứu phát triển sản phẩm, nhưng về phương diện quản lý…”

Khương Tuyết Nhu giơ tay ngắt lời cô, quay sang Hoắc Anh Tuấn nói: ” Anh Tuấn, anh xem hai chúng ta chơi mấy tháng rồi, ban đầu chúng ta rất vui vẻ, nhưng mỗi ngày, chỉ là … Hiện giờ Kiều Tuyết Nhan đang phát triển rất tốt, đây là khoản đầu tư đầu tiên của em, em thực sự muốn làm cho Kiều Tuyết Nhan ngày một lớn hơn. Thật ra em cũng mong anh có thể quay trở lại phát triển sự nghiệp của mình, nói thật là anh luôn xem em là bảo bối, sợ khi đó em chưa già mà anh đã chán em rồi.”

“Tôi nào có chán em, rõ ràng là em chán tôi,” Hoắc Anh Tuấn chỉ vào Lâm Minh Kiều vẻ mặt ghen tị, ” Cô vẫn là quan trọng với cô ấy.”

Lâm Minh Kiều nhướng mày, “Hoắc Thiếu, anh nghĩ xem, ngay từ đầu anh đã làm tổn thương Tuyết Nhu, tôi như thế nào đã ở bên bảo vệ cô ấy không bỏ rơi cô ấy. Mấy năm ở nước ngoài, nếu không có tôi thì Tuyết Nhu và hai đứa nhỏ sẽ không thể kiên trì nổi. Người đàn ông có thể vứt bỏ cô ấy nhưng tôi thì không.”

“Thôi đủ rồi, cô hết chuyện để nói.” Khi nhắc đến lịch sử đen tối đó, cả người Hoắc Anh Tuấn trở nên căng thẳng, “Được, được rồi, tôi không thể thương lượng được, hai người làm việc đi, tôi sẽ đi.”

“Chồng à, để em tiễn anh.”

Khương Tuyết Nhu khoác tay anh, tiễn anh xuống lầu.

Trong thang máy, cô đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai Hoắc Anh Tuấn, “Anh đừng buồn, không phải ngày nào tan sở em cũng về bên anh sao. Minh Kiều vừa sinh con xong lại ly hôn, cô ấy muốn vừa kiếm tiền vừa chăm sóc con cái, cũng không có người đàn ông nào bên cạnh để dựa vào. Em rất hiểu cảm giác đó nên em muốn giúp cô ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này.”

“Tuyết Nhu, em đừng nói, chuyện trước đây anh đều nhớ tới, thật ra anh rất cảm ơn Lâm Minh Kiều đã ở bên em trong suốt thời gian đó.”

Hoắc Anh Tuấn nắm tay cô, đôi mắt đen láy u buồn, “Anh chỉ cảm thấy bất an từ khi khôi phục trí nhớ, anh đã làm tổn thương em quá nhiều, anh sợ em sẽ rời xa anh vì vậy anh muốn ở bên em nhiều hơn, chăm sóc cho em tốt hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK