Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 400 chương TẠI ĐÂY

“Hừ, cha muốn giết ai, bất luận là người như thế nào, cha chưa từng quan tâm điều đó.” Thương Dục Thiên cảm thấy xấu hổ trước mặt vợ, khó chịu nói.

“Được rồi, những gì Thương Mỗ nói không phải không có lý.” Khương Tụng bình tĩnh, “Em chỉ là tức giận nói, cũng không phải là có người đắc tội em một chút liền nhất định phải làm cho người ta mất tất cả.”

Thương Dục Thiên ngừng nói một hồi.

Khương Kiều Nhân vốn là muốn cho Lâm Minh Kiều khó sống một chút, nhưng sau khi nghe Khương Tụng nói như vậy, cô ấy liền đồng ý, phụ họa nói: “Mẹ nói rất đúng, hai người ngang sức ngang tài, kỳ thật Triệu Thiếu cũng chỉ là bị đánh mấy quyền.”

“Thân phận của Triệu Vệ Bách mà bị đánh mấy quyền, phỏng chừng chắc cũng không thể nhịn được.” Khương Tụng đột nhiên nói, “Khương Tuyết Nhu kia làm sao tìm được con.”

“Con cũng không biết rõ.” Khương Kiều Nhân vẻ mặt khó hiểu.

“Xem ra mẹ vẫn chưa dạy cho cô ta một bài học.” Khương Tụng bất mãn nói với Thương Dục Thiên, “Sao, đã điều tra Hoắc Thị hai ngày rồi, không có kết quả gì sao?”

“Hoắc Anh Tuấn là người rất cẩn trọng. Nghe nói bên kia điều tra hai ngày mà cũng không tra ra được cái gì hữu dụng.” Thương Dục Thiên giải thích, “Em yên tâm đi, anh đã thông báo rồi, lần này Hoắc Thị nhất định phải bị đánh đổ cho dù có vấn đề gì, còn Khương Tuyết Nhu hãy để cô ta tung tăng thêm hai ngày, dù sao tung tăng cũng không được bao lâu.”

Khương Tụng hài lòng gật đầu, cuối cùng đối với Khương Kiều Nhân nói: ” Mẹ nghĩ Triệu Vệ Bách hình như có tình cảm với con.”

Khương Kiều Nhân đỏ mặt, không nói gì.

Thương Mỗ nhàn nhạt nói: “Triệu Vệ Bách có tham vọng, theo đuổi chị ấy chẳng qua là bởi vì quyền lực của Thương gia.”

Thực lòng mà nói, tuy rằng Khương Kiều Nhân là chị gái của anh ấy, nhưng với khuôn mặt phẫu thuật kia, một người có quyền có tiền căn bản cũng không muốn chút nào.

Thương Mỗ chỉ là không muốn nói thẳng ra.

Khương Tụng gật đầu, nhắc nhở Khương Kiều Nhân: “Kết giao bạn bè là được, có thể anh ta không yêu con thật lòng.”

“Mẹ, con biết, con chỉ coi anh ấy là bạn bè.”

Khương Kiều Nhân thầm nghĩ, Triệu Vệ Bách tuy là thân phận hiển hách nhưng thân phận của cô ấy càng hiển hách hơn. Được rồi, cô ấy tạm thời lợi dụng Triệu Vệ Bách, nhân tiện tận hưởng cảm giác được cháu trai tổng thống theo đuổi. Còn nửa kia trong tương lai của cô phải là một người quyền lực hoặc đó phải là người giàu nhất trong bảng xếp hạng toàn cầu, còn ngoài ra cô ấy đều thấy chướng mắt.

Trưa ngày hôm sau, Khương Tuyết Nhu và Thương Mỗ gặp nhau ở một nhà hàng.

Lần này, cô đến được một lúc, đợi bảy tám phút thì Thương Mỗ mới xuất hiện.

Thương Mỗ mặc bộ quần áo mà cô đã chọn cho anh lần trước, quần tây trắng và áo sơ mi sọc xanh da trời, hợp với khuôn mặt pha lẫn đôi mắt xanh của anh, nhìn anh giống như siêu mẫu quốc tế, tất cả các ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đều đổ dồn về anh.

Cho dù là Khương Tuyết Nhu mỗi ngày đều đối mặt với Hoắc Anh Tuấn đẹp trai nhưng cô cũng bị vẻ đẹp trai của anh ấy làm cho choáng váng.

“Sao, tôi đẹp trai đến mức ngây người vậy sao?” Thương Mỗ nháy mắt với cô, “Nếu cô nghĩ đến chuyện theo đuổi tôi, tôi có thể suy nghĩ về điều đó.”

“Đừng đùa nữa, tôi bây giờ thật sự không có tâm trạng đó.” Khương Tuyết Nhu cười nhạt.

Thương Mỗ không nói nữa, anh hiểu rõ tình cảnh của Khương Tuyết Nhu hơn ai hết, bởi vì tất cả những chuyện này đều là do cha anh đi đằng sau gây áp lực.

“Anh nghe nói về tập đoàn Hoắc Thị chưa?” Thấy anh im lặng, Khương Tuyết Nhu lên tiếng trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK