Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó anh nói một đoạn văn hối hận để làm nền, sau đó dẫn dắt theo hướng tích cực trong xã hội.

Vụ kiện này quá nổi tiếng, cho nên thẩm phán sẽ nhìn theo hướng tích cực trong xã hội.

Quả nhiên, thẩm phán nghe xong thì mặt nghiêm túc thảo luận với hai thẩm phán khác rồi nói: “Sau hai lần mở phiên toà, chúng tôi đã nghe hai bên trình bày, tiếp theo tôi sẽ tiến hành tuyên án:

Tôi cho rằng Nhạc Hạ Thu nên lập tức trả ba trăm nghìn tỷ và biệt thự ven biển cho Hoắc Anh Tuấn, số tiền kia vốn không thuộc về cô, hơn mười năm qua, Hoắc Anh Tuấn tiêu tiền lên người Nhạc Hạ Thu cũng không cần phải trả về, coi như đó là trừng phạt Hoắc Anh Tuấn, anh ta là đàn ông, phản bội vợ và con mình nên tự làm tự chịu.”

Thẩm phán lại nhìn về phía Nhạc Hạ Thu: “Vừa rồi nguyên cáo có một câu nói không sai, con người không thể lừa gạt tình cảm để giành lấy lợi ích, cô có những thứ mà rất nhiều người trên thế giới cố gắng cả đời cũng không có được, làm người không nên quá tham lam.”

“Vụ kiện chính thức kết thúc, kết thúc phiên toà.”

Thẩm phán rời đi.

Nhạc Hạ Thu tuyệt vọng ngã xuống ghế.

Ba trăm nghìn tỷ của cô ta phải trả lại giống như tạt nước đi.

Thậm chí, cô ta còn bị thẩm phán răn dạy.

Đối với cô ta mà nói thì đúng là họa vô đơn chí.

Stevens nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, sau đó đi về phía Hoắc Anh Tuấn: “Luật sư đứng đầu nước Nguyệt Hàn đúng là danh bất hư truyền, phiên tòa đầu tiên anh cố ý rơi vào thế bị động, muốn vụ kiện này ồn ào hơn để thẩm phán chú ý tới việc vụ kiện sẽ ảnh hưởng tiêu cực cho xã hội, ba trăm nghìn tỷ đủ làm cho rất nhiều người đỏ mắt, nếu như thẩm phán không phán quyết trả tiền lại cho anh thì sẽ có nhiều người học theo Nhạc Hạ Thu.”

“Không sai, đáng tiếc anh nhận ra quá muộn.”

Hoắc Anh Tuấn cười cười: “Trong phiên tòa thứ hai này, tôi có gọi Nhạc Trạch Đàm đến đây hay không thì kết quả vẫn như thế, dù thẩm phán cảm thấy tôi làm không đúng, nhưng cô ta phải đi theo hướng tích cực cho xã hội thì sẽ phải phán tôi thắng.”

“Anh lợi hại lắm.” Stevens gật đầu, ngược lại có chút khó chịu: “Hy vọng tương lai tôi còn có cơ hội so tài với anh.”

Anh ta nói xong, cũng không quan tâm Nhạc Hạ Thu mà quay người đi.

Nhạc Hạ Thu cũng muốn lén rời đi nhưng bị Hoắc Anh Tuấn phát hiện: “Cô trả lại tiền cho tôi trong vòng ba ngày, nếu không thì tôi có thể thông báo cảnh sát cưỡng ép chấp hành, đúng rồi, cô dọn ra khỏi biệt thự ven biển cho tôi, trước khi trời tối, tôi sẽ đến kiểm tra.”

“Hoắc Anh Tuấn, anh đừng có quá đáng.” Nhạc Hạ Thu hận không thể dùng ánh mắt giết chết anh.

“Tu hú chiếm tổ chim khách lâu như thế, cô cũng nên cút đi.” Hoắc Anh Tuấn nói xong thì đi về phía Khương Tuyết Nhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK