Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi có vui vẻ à.” Tống Dung Đức ngẩn ra, “Không có.”

“. . .”

Quý Tử Uyên khịch mũi, mặt mũi tràn đầy đắc ý viết lên mặt, liền chính mình không có phát hiện.

“Tôi chính là cảm thấy. . .Mọi người, dù sao cũng muốn tôi kết hôn, không có Lâm Mình Kiều , về sau mẹ tôi cũng sẽ không ngừng an bài cho tôi đối tượng hẹn hò, chí ít cô ấy đã có con của tôi, dáng dấp lại xinh đẹp, lại có chút tài hoa, người nhà tôi lại rất thích cô ấy, cho nên cô ấy cũng là đối tượng kết hôn tốt.” Tống Dung Đức suy nghĩ rồi nói.

“Chúc mừng a, nếu không có Giang Bồi Viễn lần này, chỉ sợ Lâm Minh Kiều cũng sẽ không cùng cậu kết hôn.” Quý Tử Uyên kéo môi, “Cậu là nhặt được món hời.”

“Đừng nói như vậy, kỳ thật tôi cũng không tệ.”

Tống Dung Đức vừa nói xong, cửa bao sương bị đẩy ra, Hoắc Anh Tuấn tay đút túi quần quý khí mười phần đi đến, “Cậu đang nói cái gì vậy, mau nói nhanh đi, tôi muốn về nhà với vợ con.”

“không được, chạy về để làm cái gì, ” Tống Dung Đức không lưu tình chút nào đả kích.

Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt tuấn tú đen lại, “Tống Dung Đức, cậu muốn chết đúng không.”

Quý Tử Uyên cười cười, “Tốt xấu gì hôm nay chúng ta có người kết hôn, cho chút thể diện đi. Dung Đức cạn ly, chúc cậu đêm nay động phòng hoa chúc vui vẻ, ”

Tống Dung Đức sắc mặt cứng đờ.

Quý Tử Uyên tới gần anh thì thầm bên tai, “Phụ nữ chỉ cần qua ba tháng, ổn định, liền có thể, cậu cũng không dễ dàng, ba mươi năm liền ăn chay mới một lần ăn mặn, nhưng lại trong trạng thái không thanh tỉnh, nếu không. . . Để tôi dạy cậu một chút?”

“Cút.” Tống Dung Đức mặt đỏ tới mang tai nhảy dựng lên.

“Đều là đàn ông,có cái gì mà phải xấu hổ.” Quý Tử Uyên thản nhiên cười nói.

Tống Dung Đức khóc không ra nước mắt, “Các cậu suy nghĩ nhiều quá, trước khi kết hôn, Lâm Minh Kiều liền cùng tôi ký hiệp nghị, sau khi kết hôn không cho phép tôi đụng cô ấy , chúng tôi chỉ có thể vợ chồng hữu danh vô thực.”

“. . .”

Hoắc Anh Tuấn cười trên nỗi đau của người khác, “Rất tốt.”

“Tốt cái rắm, tôi là một người bình thường..”

“Trước kia cậu không phải cũng như thế tới sao, không động vào liền không động vào đi.” Quý Tử Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Không được, trước kia là không có kết hôn, hiện tại kết hôn, tôi có thể danh chính ngôn thuận, bằng cái gì tôi không thể đụng vào.” Tống Dung Đức có chút không cam tâm, “Các cậu giúp tôi nghĩ một chút biện pháp.”

“Không có cái gì phải suy nghĩ, hiện tại cô ấy đang mang thai, cậu cũng không thể ép buộc, sẽ làm bị thương đến đứa bé.” Quý Tử Uyên nhả ba chữ, “Kìm nén đi.”

Tống Dung Đức: “. . .”

Anh tức giận cầm ly rượu nhấp một ngụm khó nhọc.

Hoắc Anh Tuấn cũng uống một hơi hai ba chén, nhiều lắm cũng không dám uống, sợ say.

Chín giờ, anh tự giác rời đi để về nhà.

“Cmn, Lão Hoắc, cậu thật nhàm chán.” Tống Dung Đức khó chịu, “Ngày tôi kết hôn, cậu về sớm như vậy.”.

“Cậu cũng có thể học hỏi tôi một ít, mau về với vợ con đi.” Hoắc Anh Tuấn cười cười, quay người lạnh lùng rời đi.

Sau khi trở về nhà, Khương Tuyết Nhu vẫn đang cùng bọn trẻ kể chuyện.

Anh leo lên giường từ phía sau ôm lấy cô, “Tuyết Nhu, anh say rồi.”

Tiểu Khê vẻ mặt chán ghét, “Này cha cặn bã, thật không biết xấu hổ, người lớn hư hỏng.”

“Mất mặt.” Hiểu Lãnh cũng ném ra hai chữ.

“Con thì biết gì, làm nũng vợ là lẽ đương nhiên.” Hoắc Anh Tuấn ôm chặt lấy Khương Tuyết Nhu không buông, bộ dáng kia buồn nôn khiến hai đứa nhỏ nhìn sẽ nổi da gà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK