Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh Kiều giật mình, lấy lại tinh thần: “Sao cậu biết tôi đã ăn xong rồi?”

Cô vô thức nhìn xung quanh.

Tống Thanh Duệ giải thích: “Tôi dừng xe gần nhà hàng đó, tôi vừa thấy chị ra ngoài, chị xuống xe đi, tôi đến tìm chị. . .”

“Tôi đã xuống xe rồi, chỗ rẽ phía trước nhà hàng.”

“Chị chờ một chút.”

Lâm Minh Kiều đứng chờ năm phút, Tống Thanh Duệ lái xe Audi đến trước mặt cô, cửa sổ ghế phụ hạ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú: “Lên xe.”

Lâm Minh Kiều lên xe, liếc mắt nhìn thấy hamburger còn một nửa trên bệ xe, ghế sau còn có laptop thì kinh ngạc: “Không lẽ buổi tối cậu ăn thứ này. . . ?”

“Ừm, tôi tăng ca đến bảy giờ nên dứt khoát lái xe tới đó luôn.”

Tống Thanh Duệ không quan tâm cười cười: “Hamburger thế nào, trước kia tôi đi du học ở nước ngoài cũng ăn thường xuyên, vừa tiện lại nhanh, hơn nữa hôm nay khắp nơi đều đi theo cặp, tôi đi ăn cơm một mình thì không phải là tự tìm ngược à.”

Anh nói xong thì bất đắc dĩ nhìn cô một chút: “Tôi không thích người khác dùng ánh mắt đồng cảm nhìn mình.”

Lâm Minh Kiều rất hiểu lời này.

Lúc cô độc thân thì đôi khi chán ghét mấy ngày lễ tình nhân, ngày độc thân, lễ Giáng Sinh, vào mấy ngày lễ này thì cô chỉ có một mình.

Chẳng qua Tống Thanh Duệ nói lời này làm cho cô có cảm giác tội lỗi.

Hình như có cảm giác cô vứt bỏ anh nên trong lòng cũng buồn buồn.

“Thật ra. . . Tôi cũng chưa ăn no, hay là chúng ta đi ăn thêm đi.” Lâm Minh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ: “Quán kia được không, mì trộn tương nhé?”

“. . . Được.”

Tống Thanh Duệ cong môi, tìm chỗ đậu xe.

Quán mì trộn tương rất nhỏ, nhưng bởi vì ngày lễ nên có rất nhiều người, thậm chí phải xếp hàng.

Lâm Minh Kiều đi giành chỗ ngồi, không lâu sau Chu Húc Minh gửi tin nhắn tới: 【 Cô nhớ gửi tin nhắn đã về đến nhà cho tôi nhé, cô yên tâm đi, tôi không để trong lòng lời chồng trước của cô nói đâu, cô có phải là cô gái tốt hay không thì tôi sẽ tự mình cảm nhận.】

【 Cảm ơn 】.

Cô trả lời xong, Tống Thanh Duệ cầm hai tô mì trộn tương tới, anh nghiêng mắt nhìn điện thoại của cô, sau đó tách đũa cho cô: “Chị xem mắt thế nào, không phải chị nói ăn đến tám giờ sao, không lẽ không vui à.”

“Tôi gặp phải Tống Dung Đức và Nhạc Hạ Thu, Tống Dung Đức nói mấy lời khó nghe ở trước mặt Chu Húc Minh, làm cho tôi rất mất mặt.” Lâm Minh Kiều bực bội phàn nàn: “Anh ta có cần làm thế không, chúng tôi đã ly hôn rồi, tôi còn sinh con cho anh ta, tôi chỉ muốn bắt đầu lại cuộc đời, anh ta lại bôi xấu danh tiếng của tôi.”

“Bởi vì Nhạc Hạ Thu hận chị.”

Tống Thanh Duệ dịu dàng nói: “Chị không cần suy nghĩ nhiều, nếu như Chu Húc Minh để ý chuyện này chứng tỏ anh ta không đáng để chị tìm hiểu thêm.”

“Chu Húc Minh không để ý, vừa rồi anh ta gửi tin nhắn giải thích.” Lâm Minh Kiều cúi đầu nói: “Thật ra anh ta cũng không tệ lắm. . . .”

Nhưng cô không có cảm giác rung động, cũng có chủ đề chung nói chuyện, không còn nhạt nhẽo, nhưng lúc cô và Tống Dung Đức cãi nhau thì anh ta cũng không đứng ra nói giúp cô.

Cũng có thể hiểu được, dù sao hai người chỉ mới lần đầu gặp nhau.

Nhưng nếu như lúc đó có Tống Thanh Duệ thì anh nhất định sẽ không để cho người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK