Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, hôn chị tôi rất thích.” Tống Thanh Duệ ngắt lời cô.

Lâm Minh Kiều lỡ một nhịp, không dám nhìn mặt anh nữa, “Thật vậy sao, tôi nghĩ cậu cũng sẽ rất thích khi hôn người phụ nữ khác.”

“Không chắc.”

Tống Thanh Duệ nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, “Minh Kiều, nếu như ngay từ đầu biết chị thì tốt rồi.”

Lâm Minh Kiều nín thở.

Nó có giống như những gì cô nghĩ hay là cô đã suy nghĩ quá nhiều.

“Cậu đừng có nói nhảm, đã muộn rồi, chúng ta về đi.”

Bị hụt hẫng, cô nhấn ga khởi động xe.

Đêm nay dường như nó khiến cô càng ngày càng mất kiểm soát.

“Minh Kiều, vừa rồi hôn chị, tôi cảm giác có chút quen thuộc, giống như là đã từng hôn rồi.” Tống Thành Duệ đột nhiên nói: “Có phải kiếp trước chúng ta đã hôn nhau rồi phải không.”

Đầu Lâm Minh Kiều ù tai hai lần, thật lâu không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, mãi đến khi xe chạy được một đoạn đường nhất định cô mới nói tiếp, ” Vậy sao, tôi nghĩ là cậu say thật rồi.”

“Chắc là vậy, đêm nay tôi uống hơi nhiều.” Tống Thanh Duệ trầm giọng nói, thậm chí nhắm mắt lại.

Lâm Minh Kiều nhìn thoáng qua, đèn đường ngoài cửa sổ rơi vào trên mặt Thanh Duệ, khóe môi cong lên, nhìn sạch sẽ không tì vết.

Sau khi mắt dán vào đôi môi mỏng của anh vài giây, cô mới đưa tay ra và khẽ lau môi mình.

Có tất cả dấu vết của anh ấy trên đó.

Anh ấy nói: Thật tuyệt nếu ngay từ đầu anh đã biết cô.

Cô ấy cũng muốn nói rằng: Thật tuyệt nếu ngay từ đầu cô đã biết anh.

Chỉ là trên đời này không có nhiều từ “nếu như” như vậy.

Cũng không có cỗ máy thời gian, chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra.

Trong phòng khách sạn.

Tống Quân Nguyệt để điện thoại xuống, cô không say mà nhìn Lâm Minh Sâm.

Bây giờ chỉ còn lại có hai người, anh cũng không lên tiếng, chỉ cầm lấy rượu tiếp tục rót vào ly.

Anh uống cạn ly rượu trong cốc nhỏ một hớp.

“Anh uống đủ rồi, đừng uống nữa.”

Tống Quân Nguyệt đưa tay cầm lấy ly rượu, còn chưa kịp chạm vào đã bị Lâm Minh Sâm nắm lấy cổ tay, lạnh lùng nhìn cô, “Tống chủ tịch, chuyện của tôi không cần em quan tâm.”

“Vừa rồi Thanh Duệ gọi điện thoại cho tôi, anh ấy lúc nãy đã nôn ra hết, quần áo đã bị bẩn, Minh Kiều đã đưa anh ấy về trước. Anh ấy đã thuê một phòng ở trên lầu cho anh rồi, để tôi đưa anh lên đó.”

Tống Quân Nguyệt đứng dậy dùng cổ tay đỡ anh.

Lâm Minh Sâm đứng dậy đẩy cô ra, nhưng không đứng vững được, lảo đảo lui về phía sau hai bước thì đụng phải bức bình phong phía sau.

“Anh say thật rồi” Tống Quân Nguyệt phức tạp nhìn anh, “Anh đừng cố chấp, anh say rồi không thể đi lại thuận lợi, bây giờ thân phận của anh đã khác xưa, ra ngoài sẽ rất mất mặt.”

Lâm Minh Sâm cười cười, dựa vào bức bình phong lắc lư thân thể.

Tống Quân Nguyệt bước tới choàng tay anh lên cổ của cô.

Một tay cô xách túi, tay còn lại ôm eo Lâm Minh Sâm.

Người phục vụ ở cửa đưa thẻ phòng cho họ.

Sau khi Tống Quân Nguyệt nhận lấy, đi về phía thang máy.

Sau khi vào thang máy, hình ảnh hai người gần nhau được phản chiếu trên tường.

Lâm Minh Sâm đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng say, giống như là đang trở về thời điểm du học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK