Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu cô vừa nghĩ ra ý này, hai đầu gối của Tống Thanh Duệ đã quỳ ở mép giường bên cạnh, cậu ấy khom người cơ thể cong lên đặt nhẹ Nguyệt Nguyệt phía bên trái.

Tư thế này khiến phần lớn cơ thể cậu phải đè lên trên người cô.

Mùi hương bạc hà của thanh niên sau khi tắm rửa bay tới, rất thơm mát và tao nhã. Lâm Minh Kiều nhìn lên trên với làn da trắng trẻo, mái tóc bù xù phủ trên trán, môi hồng răng trắng giống như còn đang là sinh viên đại học, chỉ có trang phục là khác. Hiện tại bây giờ cậu ấy đẹp trai, dễ thương hơn một chút.

Rõ ràng là cùng trạc tuổi cô, nhưng cậu có vẻ tràn đầy khí sắc của tuổi trẻ.

Tiếp nối đôi môi hồng của cậu ấy là chiếc cằm góc cạnh và xương quai xanh thanh tú.

Thậm chí khi cậu mặc áo ngủ và cúi đầu xuống, cổ áo của cậu kéo xuống, cô đã nhìn thấy ngực cậu …

Không thể hiểu được, nhịp tim của cô ấy đập nhanh hơn.

Cô rõ ràng là không muốn nhìn, một phụ nữ trẻ đã ly hôn thường đánh giá rất cao sắc đẹp, cô không thể kìm lại mà chăm chú nhìn thêm.

Khi muốn nhìn thêm lần thứ ba thì Tống Thanh Duệ đã đặt Nguyệt Nguyệt xuống rồi, đứng thẳng người lên và dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

Lâm Minh Kiều: “… vất vả rồi.”

“Tôi thấy tã Nguyệt Nguyệt hình như ướt rồi, thay tã đi.”

Tống Thanh Duệ nhanh chóng cầm lấy tã lót ở trên ghế, sau đó cúi người cẩn thận thay cho Nguyệt Nguyệt.

Lâm Minh Kiều lo lắng nói: “Sẽ đánh thức con bé.”

“Không, tôi có kinh nghiệm.”

Tống Thanh Duệ nói một câu ngăn chặn cô.

Lâm Minh Kiều nhìn động tác của anh, bàn tay của một người đàn ông như thế nào mà lại cẩn thận và tỉ mỉ hơn cô.

Nguyệt Nguyệt tên tiểu tử kia cũng không thèm kêu một tiếng.

Nhưng tư thế này của Tống Thanh Duệ…

Khụ khụ …

Lâm Minh Kiều mặt có chút nóng lên.

Cậu ấy mặc bộ đồ ngủ bằng lụa và khi cậu ấy cúi đầu, mông của cậu ưỡn lên …

Cô thừa nhận mình không nên nhìn nhưng ban đêm khuya khoắt một người đàn ông đẹp trai và nhiều thịt nằm trên giường của cô như thế này, ai mà không cảm thấy hứng thú chứ.

Sau khi trầm trồ chưa được bao lâu, Tống Thanh Duệ đã chuẩn bị xong, rời khỏi giường hỏi Lâm Minh Kiều, “Tôi về rồi, có gì thì cứ gọi tôi?”

Lâm Minh Kiều gật đầu.

Sau khi Tống Thanh Duệ rời đi, cô mới chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Đang di chuyển xung quanh, cô đột nhiên phát hiện ra vấn đề, hình như là cô hoàn toàn không mặc nội y, cũng không dùng chăn bông để che bộ phận trọng yếu. Tống Thanh Duệ lại gần cô như vậy vừa rồi hẳn là đã nhìn thấy hết thảy.

A a a.

Cô chợt xấu hổ muốn chết.

Cô lặng lẽ lấy chăn bông che mặt, mặc cho cô bị đậu hũ đập chết.

Ngày hôm sau ngồi xe lăn xuống lầu, cô phát hiện tòa nhà chính đã mang bữa sáng đến cho cô.

Tống Thanh Duệ ngồi vào bàn ăn trước cửa sổ từ trên cao đến sàn nhà đều có ánh nắng, anh ngồi đó cơ thể anh giống như đang tắm nắng, anh giải thích, “Cha mẹ tôi đã đi máy bay riêng lúc 6 giờ sáng, sáng nay Phủ tổng thống chỉ có hai chúng ta. Cơ thể chị không tiện nên tôi đã cho người đem bữa sáng đến bên cạnh chị để cùng chị ăn sáng.”

“Thật ra cậu cũng có thể ở bên kia ăn sáng cũng được, chạy tới chạy lui thật phiền cho cậu.” Lâm Minh Kiều nhìn thấy cậu luôn nhớ lại chuyện tối hôm qua liền xấu hổ, khuôn mặt cô lại đỏ lên.

“Ăn sáng một mình thật chán.” Tống Thanh Duệ tự nhiên đỡ lấy Nguyệt Nguyệt từ vú em, Nguyệt Nguyệt đang nằm trên tay anh, anh cũng thành thạo một tay có thể cầm bình bú sữa.

Trong lúc đó, anh ấy nhướng mắt nhìn, “Sao mặt cô lại đỏ như vậy.”

“… Ư, nóng quá.” Lâm Minh Kiều vội cúi đầu ăn điểm tâm, không thể nói là xấu hổ và giận giữ bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK