Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 450 chương TẠI ĐÂY

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vô cảm trước mặt, trong tiềm thức có một chút hoảng sợ.

“Tôi… tôi không có làm.” Nước mắt Thang Nhược Lan rơi xuống sột soạt, kết hợp với vẻ mặt sợ hãi kia, trông vô cùng đáng thương, “Tôi không có hại Nguyễn Nhan.”

“Thang Nhược Lan, cô thật là đạo đức giả.” Quý Tử Uyên càng nhìn càng chán ghét, “Cô có biết tôi ghét nhất cái gì không, đó là dám làm mà không dám thừa nhận, còn tỏ vẻ là mình bị oan.”

Về điểm này, Nguyễn Nhan không giống với cô.

Cô ấy xấu, cô ấy hung ác, cô ấy xảo quyệt, tất cả đều trắng trợn, không cần phải che giấu.

Mặc dù đôi khi cô ấy khiến cho anh phải tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhưng không đến mức làm cho anh ấy ghét vì sự ác độc.

“Tôi không có, nếu tôi làm như vậy, tôi sẽ thừa nhận.” Thang Nhược Lan dõng dạc đáp lại, chuyện đó cô không có tự mình ra tay, mà đây là điện thoại công cộng có thẻ dùng một lần, căn bản là không thể điều tra ra được.

“Cô cho rằng chỉ cần cô không thừa nhận, thì tôi sẽ không làm gì được cô đúng không.” Giọng điệu sắc bén của Quý Tử Uyên đâm thẳng vào suy nghĩ của cô một cách không thương tiếc.

“Tử Uyên, anh không thể đối xử với tôi như vậy.” Thang Nhược Lan nghẹn ngào khóc, “Anh muốn ở bên Nguyễn Nhan, tôi không có phản đối, tôi đã sớm quyết định nhắm mắt cho qua, tôi cũng hiểu được có thể kết hôn với anh đó là phúc của tôi, tôi chưa bao giờ dám đòi hỏi sẽ quản lý anh, anh cũng không thể vu khống tôi như vậy. “

“Thật tiếc khi cô không nhận ra đó là một điều may mắn.”

Quý Tử Uyên giễu cợt, “Ngược lại là mấy năm nay tôi đã nuôi tham vọng của cô, gần đây nghe nói bằng hữu của cô ở Thanh Đồng đã bí mật trở về, cô và cô ta còn rất thân nhau, còn đi hội quán của Triệu Vệ Bách.”

Thang Nhược Lan nghiến răng. “Lại là Khương Tuyết Nhu đúng không? Tối hôm đó, cô ta cùng Tống Thiếu, Lâm Minh Kiều ở đó, tôi không nói lời nào, cũng không ném đá giấu tay.”

Quý Tử Uyên khinh thường nhếch môi, “Vậy tôi có nên vỗ tay tán thưởng, nói cô làm rất tốt.”

Thang Nhược Lan tái mặt, “Tử Uyên, tôi không có cách nào, tôi biết Khương Tuyết Nhu là bạn gái của Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn là anh em tốt của anh, bất luận thế nào tôi cũng không nên can thiệp sâu vào chuyện của Khương Kiều Nhân. Căn bản là anh cũng không biết gia cảnh hiện tại bây giờ của Khương Kiều Nhân, ngay cả tổng thống cũng muốn ngả mũ. Tôi cũng vì Quý gia muốn kết giao để anh có thể tiến cao hơn trong tương lai mà không cần vất vả nhiều như vậy.”

“Vậy thì cô có biết kẻ đứng sau Khương Kiều Nhân là ai không?” Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên đột nhiên giảm bớt lửa giận, như bị lời nói của Thang Nhược Lan làm cho cảm động.

“Tôi không biết.” Thang Nhược Lan có chút ngượng ngùng, “Khương Kiều Nhân không có dẫn tôi đi gặp mặt, trước mặt Khương Kiều Nhân thì Triệu Vệ Bách rất thận trọng, giống như muốn lấy lòng cô ấy, đúng rồi, Kiều Nhân còn giới thiệu cho tôi biết vị đạo diễn vĩ đại của Hollywood ở nước M.”

Quý Tử Uyên quay đầu đi tới bên cửa sổ phía trước suy nghĩ sâu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK