Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhớ anh sao?” Hoắc Anh Tuấn ôm eo mềm mại của cô, giữa hai mắt và lông mày ôn nhu, “Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đến giờ tan sở anh cũng không để ý.

“Không nhớ, dù sao ngày nào em cũng gặp anh.. á…” Khương Tuyết Nhu vừa nói, eo đã bị anh nhéo một cái thật đau.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn, “Anh làm gì vậy.”

“Lại dám nói không nhớ anh.” Hoắc Anh Tuấn nói với giọng điệu trừng phạt.

“Tối nào em cũng gặp anh, còn có thể có cảm giác nhớ sao?” Khương Tuyết Nhu cong cong môi, hiện tại căn bản cô đã chuyển đến biệt thự núi Hoắc Thị, dù sao nhà bên này cũng lớn, cô và bọn nhỏ ở chung một tòa nhà riêng, cũng không cần bởi vì không có ly hôn mà cả ngày đối mặt hai vị Hoắc Gia trưởng bối trong ngượng ngùng.

“Nhưng cho dù có thể nhìn thấy em mỗi ngày, anh cũng sẽ nhớ em.” Hoắc Anh Tuấn nói xong nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nụ hôn như sắp rơi xuống.

Khương Tuyết Nhu nhanh chóng tránh ra, “Đừng lộn xộn, em tới gặp anh có chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay em đến bệnh viện thăm Nguyễn Nhan, cô ấy đã xảy ra chuyện.”

Hoắc Anh Tuấn dừng lại, thật lâu sau mới nhớ ra “Nguyễn Nhan là ai. Hai người quan hệ tốt như vậy từ khi nào.”

“Thực ra lần trước ăn cơm em cũng không có liên lạc, hôm nay Minh Kiều kéo em qua nói chuyện phiếm một hồi. Em rất hâm mộ cô ấy.”

Khương Tuyết Nhu nói thật, “Anh cũng biết em đến Kinh Đô ở lâu như vậy, đều không có bạn trước kia còn có Tiếu Nhi..”

Nghe cô nhắc đến Nhạc Tiếu Nhi, thân thể Hoắc Anh Tuấn thắt lại ngay lập tức.

Khương Tuyết Nhu liếc anh một cái, nhưng không tiếp tục nói về đề tài này, “Nguyễn Nhan thật sự là một cô gái rất tốt, tuy ở trong môi trường rối ren của làng giải trí, nhưng cô ấy lại là một người tự lực đi lên. Bọn em có thể xem như. . . Mới quen đã thân đi.”

“Kết bạn thêm cũng không tệ.” Hoắc Anh Tuấn đồng ý.

“Nhưng …” Khương Tuyết Nhu nói, “Quý Tử Uyên, có gì đó không đúng lắm, lúc đi em mới biết, hóa ra anh ta là bác sĩ phụ trách của Nguyễn Nhan. Anh ta không phải phụ trách Khoa ung bướu sao. Nguyễn Nhan bị dao đâm. Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không cần chịu trách nhiệm về tình trạng của cô ấy.”

Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “Em nghi ngờ anh ta có tâm tư với Nguyễn Nhan?”

“Là rõ rành rành.”

Khương Tuyết Nhu tức giận nói, “Em hỏi anh ta hoài, anh ta cũng không phủ nhận, anh ta còn nói chúng em nên bớt can thiệp vào chuyện của anh ta. Cho là em muốn quản sao, những người phụ nữ khác anh ấy muốn làm gì thì làm, nhưng Nguyễn Nhan rõ ràng là một người phụ nữ tốt, anh ấy sắp kết hôn với Thang Nhược Lan. Lúc này, đối với Nguyễn Nhan dây dưa không rõ ,không biết xấu hổ. Có đạo lý không? Đàn bà là đồ chơi đối với anh ta sao?”

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng sờ sờ sau đầu cô, nhẹ giọng nói: “Có hiểu lầm không? Theo anh hiểu về Tử Uyên, anh ấy là người không quá coi trọng tình cảm, cho dù là tìm phụ nữ cũng không bao giờ ép buộc, đều là hai bên tình nguyện, thân phận của anh ấy, có rất nhiều người muốn dựa vào anh ấy để đi lên, đặc biệt là nữ giới trong làng giải trí.”

“Ý anh là gì.”

Khương Tuyết Nhu hất tay anh ra, “Ý anh là nói Nguyễn Nhan câu dẫn anh ta, đúng không?.”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, “Tuyết Nhu, đừng kích động như vậy, có lẽ … Có lẽ. . . Em khả năng cùng Nguyễn Nhan mới quen biết chưa hiểu rõ.”

“Không phải, khi Nguyễn Nhan đối mặt với chúng em cô ấy rất thẳng thắn và bộc trực, chưa bao giờ nghĩ đến việc che đậy,” Khương Tuyết Nhu tức giận rời khỏi lòng anh. “Là anh ta đã ăn trong bát, còn ngó trong nồi, cuối cùng lại khinh thường phụ nữ đời sống hỗn loạn.”

“Tuyết Nhu, Anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK