Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, em nói đúng.”

Lâm Minh Sâm thành thật trả lời, “Em không sống ở chỗ này, anh có thể đến đó ở.”

Sau khi trở về nơi cô ở, Lâm Minh Sâm mở cốp xe, trong đó có mấy túi đồ.

Tống Quân Nguyệt liếc nhìn, “Anh mua khi nào vậy?”

“Lúc chờ em sẵn tiện anh ghé siêu thị,” Lâm Minh Sâm dùng cánh tay mạnh mẽ nâng cái túi lên.

Sau khi trở về nhà, Tống Quân Nguyệt nằm trên sô pha, hôm nay đầu óc đã làm việc cả ngày, cô rất mệt.

Lâm Minh Sâm xắn tay áo bắt đầu nấu ăn, biết mấy ngày nay cô không được khỏe, anh tự tay hầm một nồi canh gà.

Đang nấu canh thì Lâm Mẫu gọi điện nói: “Bữa nay không về ăn cơm rồi ngủ à?”

“Vâng.” Lâm Minh Sâm trầm giọng đáp.

Lâm Mẫu không những thất vọng, ngược lại còn cổ vũ, “Ngày nào cũng ở chung cư, ngày mai mẹ muốn qua đó?”

Bà nóng lòng muốn gặp con dâu tương lai.

Thấy người con trai này ngày nào cũng không về nhà, có lẽ không bao lâu nữa sẽ được bế cháu nội.

“Không cần, con không sống ở đó.” Lâm Minh Sâm thẳng thừng từ chối.

Lâm mẫu hai mắt sáng lên, “Con đang ở nhà bạn gái sao, được rồi con trai, con đúng là có bản lĩnh, chờ đã, mẹ nghe thấy tiếng nồi áp suất, con đang nấu cơm sao?”

“Không tồi, ngày thường nhìn con như cục đá, không ngờ bây giờ con lại biết nấu cho bạn gái, ngày nào đó hãy đưa bạn gái về nhà để mẹ trổ tài nấu nướng.” Lâm Mẫu cười đến suýt nữa không ngậm được miệng.

“Con sẽ đưa cô ấy về ra mắt khi thời gian thích hợp, con đang bận.”

Lâm Minh Sâm cúp điện thoại.

Anh liếc nhìn phòng khách, Tống Quân Nguyệt đang nghe điện thoại, nhìn sổ ghi chép của mình, hình như đang bận rộn công việc ánh đèn dịu dàng trên đầu chiếu vào người cô.

Lâm Minh Sâm dường như cũng đã từng nhìn thấy cảnh này khi ở nhà cho thuê bên nước Mỹ.

Lúc đó cô đang bận học và nghiên cứu, vẻ ngoài ôn hòa khiến anh hạ quyết tâm sẽ tiếp tục như thế này với cô.

Quanh đi quẩn lại nhiều năm.

Anh đột nhiên cúi đầu cười.

Đúng là ép anh kết hôn, nhưng khi kết hôn, ngoài mặt anh không bằng lòng, nhưng trong lòng thật ra anh cũng không phản kháng như vậy.( haha tầm này còn liêm sỉ gì nữa)

“Tới giờ ăn rồi.”

Giọng một người đàn ông vang lên trên đầu.

Khi Tống Quân Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt còn đang đắm chìm trong công việc, không có tỉnh táo.

Tống Hưng Thần bên kia điện thoại vang lên, “Chị ơi, chị đang ăn tối với ai vậy, em nghe thấy giọng của một người đàn ông, trông không giống anh Lăng Diệp.”

“Được rồi, không hổ là chị đột nhiên nghỉ việc, chị có bạn trai liền giao hết công việc cho em.”

Căn phòng rất yên tĩnh, ngay cả khi không có máy khuếch đại cũng có thể nghe thấy giọng nói của Tống Hưng Thần.

Tống Quân Nguyệt dứt khoát tắt điện thoại.

“Tống Hưng Thần?” Lâm Minh Sâm hỏi.

“Hừ, nó cũng không có tinh thần cầu tiến, ngày nào cũng làm việc hời hợt, chỉ muốn yêu thôi.” Tống Quân Nguyệt bất lực nói.

“Cậu ấy là con thứ ba, trên có chị gái anh trai, dù sao Tống thị cũng không phải đến lượt cậu ấy lo lắng, bình thường không cần phải cầu tiến.” Giọng nói Lâm Minh Sâm vang lên.

Ngẩn người vài giây, Tống Quân Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, “Nếu như em là con thứ ba, em không cần áp lực, mỗi ngày cùng anh nói chuyện yêu đương thì tốt rồi.”

“Em không phải loại người như vậy.” Lâm Minh Sâm bưng bát cơm lên, liếc cô một cái, “Em là phụ nữ so với đàn ông còn mạnh hơn.”

“Anh đang khen hay là châm chọc em.” Tống Quân Nguyệt giẫm lên chân anh dưới gầm bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK