Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhớ mình chưa chết, cô được tái sinh trong thân xác của Nguyễn Nhan.

Suýt nữa, cô một lần nữa lại rời bỏ đi.

“Nguyễn tiểu thư, tối hôm qua… Quý tiên sinh đã ở đây để trông chừng cô.” Triệu Hân đột nhiên cẩn thận nhìn về phía bên kia giường

Nguyễn Nhan ngoảnh mặt lại, liền nhìn thấy Quý Tử Uyên cũng có ở đó.

Quý Tử Uyên ở đây cả đêm, cũng không có trông cậy khi cô tỉnh lại cô sẽ ôn hòa với anh nhưng cũng không có nghĩ tới sau khi nhìn thấy anh, ánh mắt Nguyễn Nhan lại lạnh như băng, bất ngờ lạnh như băng.

“Quý Thiếu còn ở đây sao, anh lo lắng tôi còn chưa chết?” Nguyễn Nhan lãnh đạm nói, cổ họng khàn khàn.

Triệu Hân đứng bên cạnh tâm trạng đột nhiên cảm thấy lo lắng, cũng may Quý Tử Uyên không quá tức giận, nhưng con ngươi rất đen.

“Cô sợ nước, sao hôm qua không nói cho tôi biết.” Quý Tử Uyên hỏi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Có cho tôi cơ hội nói hay không, anh đã xem tôi là người chưa.” Nguyễn Nhan cười nhẹ, có vẻ châm chọc, “Quý Thiếu, anh đi đi, tôi rất mệt, nói thật là bây giờ tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh khiến tôi cảm thấy ám ảnh.”

“Ám ảnh thì có thể khắc phục được,” Quý Tử Uyên đứng thẳng người, “Cô muốn ăn cái gì, tôi mang đến cho cô.”

Nguyễn Nhan không để ý tới anh, mà là nhìn về phía trợ lý, “Mua cho tôi bát cháo gà.”

Trợ lý xấu hổ, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Quý Tử Uyên.

“Được rồi, tôi sẽ mua ngay.” Triệu Hân không dám ở lại nữa, đây là cơ hội để nhanh chóng rời khỏi đây.

Nguyễn Nhan cũng nhắm mắt lại, giống như không muốn nhìn thấy Quý Tử Uyên chút nào.

Quý Tử Uyên trong tiềm thức muốn lấy hộp thuốc lá ra, nhưng lại nhớ tới đây là bệnh viện, nên nhẫn nhịn, nhưng bộ dạng của Nguyễn Nhan thật sự khiến anh rất khó chịu.

Cô ấy không muốn quan tâm gì đến mình,

Quý Tử Uyên đơn giản nghiêng người, cúi đầu hôn lên miệng cô.

Mặc dù cơn sốt khiến môi cô rất khô, nhưng điều đó không ngăn được anh hôn.

Nguyễn Nhan không biết anh sẽ tiến tới đây, sau khi ý thức được mình vừa bị hôn xong, cô liền kháng cự đẩy anh ra.

Nhưng cô đã bị sốt cả đêm, cả người không còn chút sức lực nào, Quý Tử Uyên siết chặt tay cô, đè sang một bên rồi đưa lưỡi xâm chiếm.

Nhưng Nguyễn Nhan ngậm chặt miệng, không cho anh có một chút cơ hội nào.

Quý Tử Uyên không vội, cứ như vậy hôn chậm rãi hai môi của cô, hôn tới hôn lui, ngay cả tay cũng không nhàn rỗi.

Nguyễn Nhan chịu không nổi nữa, vẻ chán ghét dưới ánh mắt lộ ra không chút giấu diếm, “Quý Tử Uyên, anh thèm khát đến mức như vậy sao? Ngay cả người ốm cũng không tha.”

“Với bộ dạng này của cô, nói thật tôi không có chút hứng thú nào, ai bảo cô không nhìn tôi, không thèm nói chuyện với tôi, tôi không có cách nào khác.” Quý Tử Uyên cúi người sờ sờ cái cằm, khuôn mặt tuấn tú cười giống như một kẻ vô lại. Anh cũng không nghĩ tới rằng một ngày nào đó anh lại đối xử thô lỗ với một người phụ nữ.

“Nguyễn Nhan, ngày hôm qua tôi rất là bất ngờ, không biết cô sợ nước.”

“Thì sao.” Nguyễn Nhan nhàn nhạt đáp, “Thân thể của tôi còn chưa khôi phục, rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Đương nhiên là được.” Quý Tử Uyên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nguyễn Nhan trở nên không kiên nhẫn, “Anh có thể đi ra ngoài được không.”

“Chân là ở trên người tôi, cô không tư cách đuổi tôi ra.” Quý Tử Uyên nhướng mày, cùng Nguyễn Nhan đối mặt nhìn nhau.

” Anh nói đúng.”

Nguyễn Nhan yếu ớt gật đầu, không hề nói thêm một lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK