Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 200 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY

“Tôi không quan tâm đến cô, nhưng tôi phải chăm sóc cho cô và bọn trẻ.” Tống Dung Đức khịt mũi, “Đừng tưởng rằng tôi không biết, hai người nhất định phải bí mật đi ăn tối.”

“Sao anh biết?” Lâm Minh Kiều tròn mắt ngạc nhiên.

Tống Dung Đức mím môi mỏng, “Lão Hoắc đã sớm nhắc nhở tôi , để cho tôi buổi tối nhìn chằm chằm cô , nói hai cô đều là đồ ăn hàng.”

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều đồng thời xấu hổ.

Tống Dung Đức nhìn bọn họ liền biết đã đoán đúng, liền lấy chìa khóa xe từ Khương Tuyết Nhu.

“Thỉnh thoảng tôi không phản đối bữa tối, nhưng tôi nhất định phải đi theo các cô. Dù sao hai người các cô xinh đẹp như hoa, nếu lỡ trên đường có xảy ra chuyện gì, tôi có thể bảo vệ.”

Không người phụ nữ nào lại không thích được khen xinh như hoa.

Lâm Minh Kiều ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy thì cho anh một cơ hội.”

Tống Dung Đức lái xe đi qua, không bao lâu liền tới một phố ăn vặt ban đêm.

Xe dừng trước quán ăn đêm mà hai người thường lui tới.

Tuy rằng bọn họ mấy năm rồi không tới, nhưng chủ cửa hàng ăn vặt ban đêm nhìn thoáng qua đã nhận ra bọn họ, “Ồ, hai cô đã mấy năm rồi không gặp.”

“Ra nước ngoài.” Khương Tuyết Nhu cười nói, “Công việc làm ăn của anh càng ngày càng tốt.”

“Ừ, tôi cũng thuê phòng bên cạnh mở cửa.” Ông chủ liếc nhìn Tống Dung Đức, trêu đùa Khương Tuyết Nhu, “Đây là bạn trai của cô sao?”

Ngừng một chút, anh nói với Lâm Minh Kiều, “Sao em không đưa bạn trai tới đây.”

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều đồng thời xấu hổ, Tống Dung Đức xoay người ra vẻ đã hiểu, cố ý chỉ vào Lâm Minh Kiều vẻ mặt hắc tuyến, “Tôi là chồng của cô ấy.”

Lần này đổi thành ông chủ lúng túng xấu hổ, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất là đã mấy năm rồi, nhưng chồng cô so với vị khách lần trước đẹp trai hơn nhiều.”

“Không sao.” Lâm Minh Kiều cười nhạt.

“Ngồi đi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa lên cho các cô một phần ba chỉ.” Ông chủ để bọn họ ngồi xuống.

Khương Tuyết Nhu nhìn xung quanh, cảm thấy bên trong có quá nhiều người, cuối cùng ngồi xuống bàn bên ngoài.

“Mấy người tới đây cùng Giang Bồi Viễn rác rưởi đó sao?” Tống Dung Đức lạnh lùng hỏi.

“Ừm, rất lâu, mấy năm trước chia tay liền chưa từng tới.” Lâm Minh Kiều.

Khương Tuyết Nhu nói thêm, “Tiệm này ăn rất ngon. Lúc còn học đại học tôi và Minh Kiều thường đến đây, khi đó còn có…”

“Còn ai nữa? Giang Bồi Viễn?” Tống Dung Đức nhìn thấy hai người phụ nữ này đột nhiên nhíu mày ngừng nói, nhịn không được liền hỏi.

“Không, anh cũng biết, Thang Nhược Lan.” Lâm Minh Kiều chán nản nói, “Lúc đó,Tuyết Nhu , Thang Nhược Lan và tôi đến nhiều nhất, mỗi lần đến tôi đều gọi vài chai bia.”

Tống Dung Đức sững sờ.

Thang Nhược Lan có mối quan hệ tốt với họ từ trước, anh biết điều đó.

Nhưng trong ba năm qua, từ trong miệng Thang Nhược Lan, dường như anh vẫn luôn cho rằng Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều là con gái, coi thường Thang Nhược Lam.

Đương nhiên, hiện tại anh thực sự hiểu rõ Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu, anh cũng biết trước đây mình đã hiểu lầm rất nhiều.

“Này, nữ hiệp, thật là trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.”

Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn đi tới trước bàn, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ vui mừng.

Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn, người đàn ông trước mặt chính là đại thiếu gia sáng nay được cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK