Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ anh không lo lắng, cho dù Tống Quân Nguyệt đến vẫn có thể nhờ Chương Bộ trưởng giúp đỡ nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.

Anh vội vàng nói: “Chương bộ trưởng, tôi tới dựa vào ngài, chính miệng ngài nói sẽ bảo vệ tôi, ngài không thể làm người mà không giữ lấy lời.”

Chương bộ trưởng cười nói: “Tôi có nói nhưng mà chuyện của Lâm Minh Kiều và Tống Thanh Duệ đã công khai rồi nên cũng không cần anh đích thân nói cho tôi biết, tôi cũng biết. Anh cho đến bây giờ chỉ có duy nhất tấm ảnh sờ sờ đầu là có ích, còn chưa xác định là có thể có được tấm ảnh đó hay không, nếu có cũng không hữu ích lắm.”

“Nhưng tình hình bây giờ không rõ ràng lắm.” Tống Dung Đức lo lắng nói, “Đúng vậy, trên mạng có rất nhiều người ủng hộ bọn họ, nhưng bởi vì tôi còn chưa đứng ra, nếu như tôi láy tắm ảnh sờ sờ đầu đó đến đảo lộn cục diện, Tống Thanh Duệ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.”

Chương bộ trưởng trầm mặc vài giây, sau đó nhướng mày, “Được rồi, tôi có thể yêu cầu thuỷ quân phối hợp với anh, tôi muốn anh làm loạn chuyện này, nếu lần này tôi có thể đánh bại hai cha con Tống Nguyên một phát thì tôi có thể tìm người đưa anh rời khỏi Nguyệt Hàn.”

“Liền muốn đuổi tôi đi?” Tống Dung Đức cảm thấy không muốn.

Chương bộ trưởng nhẹ giọng nói: “Từ lúc Tống Thanh Duệ ra tay trước, chúng ta trong trận chiến này không còn có ở bên thắng. Anh muốn lợi dụng tôi nhưng kế hoạch của tập đoàn Tống thị đã thất bại, ở bên ngoài thì có chị gái anh đang ngó chừng, Tống Dung Đức tôi có thể để anh ra khỏi đây bình an vô sự là đã đủ nể mặt anh rồi.”

Nói xong, Chương bộ trưởng quay người đi lên lầu.

Vừa vào phòng, trợ lý của ông ấy bước tới, “Tống Dung Đức gây náo loạn còn có ích lợi gì không?”

“Tống Dung Đức là kẻ mất trí, nếu không cắn Lâm Minh Kiều và Tống Thanh Duệ sẽ không can tâm, cứ để xem Tống gia bon họ sẽ gà bay chó sủa như thế nào.” Chương bộ trưởng cười nhạt nói, “Dù sao thì không liên quan đến tôi.”

Trợ lý hiểu ra, “Vậy tôi phải bố trí người đưa Tống Dung Đức đi bất cứ lúc nào?”

“Lúc trước anh không nghe anh ta nói cái gì sao, loại người này đưa ra ngoài là một loại nguy hiểm. Anh ta lớn lên ở Tống gia, biết được quá nhiều chuyện, ai biết được là anh ta có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa hay không.” Chương bộ trưởng lạnh lùng liếc mắt một cái, “Không cần để cho anh ta bình an vô sự, Tống gia có loại con cháu như vậy, lần này nên cảm tạ tôi.”

Trợ lý gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Đêm đó, rất nhiều cư dân mạng trẻ của nước Nguyệt Hàn đã không ngủ.

Mọi người đang theo dõi cuộc tình của con trai tổng thống.

Với tiếng nói của Nguyễn Nhan và Khương Tuyết Nhu, ngày càng có nhiều nhân vật nổi tiếng và công chúng ủng hộ mối quan hệ này.

Mới tờ mờ sáng, một người khác trong chủ đề này, Tống Dung Đức, đã nhảy ra nói: [Hohoho, quan hệ cảm động thật, nhưng anh không nên giẫm lên người khác để đạt được mối quan hệ của mình, tôi không muốn nói chuyện, Nhưng lời nói bên trong, bên ngoài của một số người, và họ mô tả tôi như hình ảnh những lá cờ sặc sỡ bay phấp phới bên ngoài và lá cờ đỏ ở quê nhà không rơi.

Chuyện này hoàn toàn không phải như vậy, Tống Thanh Duệ, anh từ lâu đã thèm muốn chị dâu, anh đã hết lần này tới lần khác cảnh cáo tôi, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn hai người ở sau lưng càng ngày càng thân mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK