Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nguyệt Hàn rất lớn, có rất nhiều người nước Nguyệt Hàn ăn nhạt, thậm chí có người còn không ăn cơm mà chủ yếu dùng mì ống.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng giải thích.

“Nhưng ăn cùng nhau như thế này có thú vị không, một người ăn cay một người không.” Thương Mỗ cười nói.

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, còn đối với Khương Tuyết Nhu thì vội giải thích trước, “Thật ra tôi thường ăn nhạt, thỉnh thoảng mới ăn cay, lúc nào cũng ăn cay không tốt cho dạ dày.”

Hoắc Anh Tuấn khẽ câu môi mỏng, quay đầu hôn lên má Khương Tuyết Nhu.

“Anh làm gì vậy?” Ngay trước mặt người khác mà thể hiện thân mật như vậy, Khương Tuyết Nhu có chút ngượng ngùng.

” Anh chỉ là kiềm chế không được nên mới hôn em,” Hoắc Anh Tuấn cong môi, đôi mắt quyến rũ, “Em yêu, anh muốn ăn tôm.”

“Anh không có tay à.” Khương Tuyết Nhu lườm anh một cái.

Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt thở dài, “Em yêu, em vừa rồi nói dối anh, anh còn chưa truy cứu em…”

“Được rồi, em lấy cho anh.” Khương Tuyết Nhu lập tức vui vẻ bóc tôm cho anh.

Hoắc Anh Tuấn vừa bóc tôm, thỉnh thoảng còn đút Khương Tuyết Nhu ăn đầu tôm.

Thương Mỗ ngồi đối diện, chợt cảm giác mình giống như cái bóng điện.

Mỗi khi ở nhà thì Khương Tụng và Thương Dục Thiên thường lấy cái này làm thức ăn cho chó, còn khi ra ngoài thì Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn lại cho anh ăn thức ăn cho chó.

Thật sự, Hoắc Anh Tuấn không phải là người giàu có nhất Nguyệt Hàn sao?

Nghe nói mấy tháng trước bị phế truất, hai ngày nay Hoắc Anh Tuấn đưa Hoắc Thị xoay chuyển tình thế, đứng lên mạnh mẽ. Không ngờ rằng bản thân anh lại trẻ trâu khi sống chung với một người phụ nữ này.

Sau khi ăn xong, Thương Mỗ chuẩn bị trả tiền, Hoắc Anh Tuấn phủ đầu nói: “Người phụ nữ của tôi mời cậu đi ăn tối, không có lý do gì mà phải để khách trả tiền.”

Thương Mỗ cười, anh muốn gì cũng được.

Sau khi ra ngoài thanh toán xong, Hoắc Anh Tuấn ôm chặt lấy Khương Tuyết Nhu, “Bảo bối, đi dạo phố thôi, đã lâu không cùng em đi dạo phố rồi.”

Khương Tuyết Nhu vẫn không hiểu suy nghĩ của anh, chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Thương Mỗ: “Xin lỗi, vậy chúng tôi đi trước.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn bóng lưng của cậu ta, nhíu mày.

“Được rồi, đừng ghen.” Khương Tuyết Nhu quay mặt đi, “Ấu trĩ, lại đi so đo với một đứa trẻ con.”

“Em gọi một người đàn ông có thể làm phụ nữ mang thai là trẻ con sao?” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh, trong mắt không còn che giấu sự ghen tị, “Khương Tuyết Nhu, em lại nói dối anh, lúc em ở Thanh Đồng anh đã nói với em rồi, anh không muốn em liên lạc với cậu ta và em cũng đã hứa với anh rồi. Nhưng kết quả thì vì cậu ta em quay lưng lại nói dối anh, lén lút ăn lẩu với cậu ta. ”

“Chúng em không phải lén lút mà là ăn quang minh chính đại.” Khương Tuyết Nhu cong môi, “Lúc đi mua sắm em vô tình đụng phải, cậu ấy nói mới đến Kinh Đô, chưa quen cuộc sống nơi đây.”

“Còn chưa quen cuộc sống ở Kinh Đô cho lắm, vậy tại sao em lại mời cậu ta ăn cơm?” Hoắc Anh Tuấn mỉa mai, “Hay là vì em thấy cậu ta đẹp trai nên có cảm tình?

“Không phải vậy …” Khương Tuyết Nhu cúi đầu, “Em mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, em sẽ có cảm giác thân thiết, giống như đã từng quen biết cậu ấy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK