Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên anh lại đến gần tai cô nói: “Không sao, tôi không chê chị.”

Lâm Minh Kiều: “. . .”

Cô né tránh, không muốn thì thầm qua tai với anh nữa, quá thân mật, hiện tại đầu óc của cô vẫn đang tê dại.

Cho dù trước đó anh đụng phải lỗ tai cô thì có lẽ Tống Thanh Duệ không cẩn thận đụng phải.

Nhưng phản ứng của cô có chút lớn, không lẽ cô ngày càng lớn tuổi nên cảm thấy cô đơn trống rỗng?

Không. . . Không thể nào.

Lâm Minh Kiều đỏ mặt, bắt đầu mất tập trung, cô không có chú ý đến phim đang chiếu cái gì.

Bộ phim chiếu xong cũng đã hơn mười một giờ.

Trung tâm thương mại đã đóng cửa, mọi người chỉ có thể đi thang máy xuống, bởi vì nhiều người nên chen lấn trong thang máy.

Lâm Minh Kiều dựa vào trong góc, không bị chen lấn, bởi vì Tống Thanh Duệ đứng ở phía trước cô, anh dùng tay chống lên vách thang máy giữ khoảng cách giữa hai người.

Đến khi một người đàn ông mập mạp đi vào đẩy mạnh Tống Thanh Duệ.

Tống Thanh Duệ không kịp đề phòng nên cả người dựa vào Lâm Minh Kiều.

Cơ thể cô có lồi có lõm, lại ở trong lòng mình giống như con mèo nhỏ.

Ngọn lửa trong người Tống Thanh Duệ suýt nữa bùng nổ.

Cũng may là anh cố kiềm chế mới không để cho cô phát hiện ra điều bất thường.

Cả khuôn mặt của Lâm Minh Kiều dán lên ngực anh, hai người giống như người yêu, cô không tự nhiên, hơi nóng từ lòng bàn chân chạy lên đỉnh đầu.

Vất vả lắm thang máy mới dừng lại bãi đậu xe, người trong thang máy lần lượt rời đi.

Hai người đi ra ngoài, Tống Thanh Duệ thấp giọng phàn nàn: “Không chen lấn chị chứ, vừa rồi người sau lưng tôi giống như ngọn núi, không thể đẩy được.”

“Tôi cũng nhìn thấy.” Lâm Minh Kiều nhếch miệng: “Tôi suýt nữa bị đè bẹp.”

Tống Thanh Duệ không nói chuyện, anh nghiêng đầu nhìn đôi môi đỏ ứng và đầy đặn của cô, trước đó cô ăn cổ vịt trong rạp chiếu phim, miệng và khuôn mặt nhỏ cay đến đỏ lên, lại tràn ngập mê người, làm cho anh muốn hôn một cái.

Tối nay có rất nhiều chuyện làm cho anh suýt nữa mất khống chế.

Tống Thanh Duệ có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, lúc này anh mới ý thức được mình không thể nhẫn nhịn quá lâu.

Tống Thanh Duệ đi đến xe, anh mở cốp xe ra, bên trong đặt vào một đóa hoa hồng và một hộp quà.

Anh lấy ra đưa cho Lâm Minh Kiều: “Giáng sinh vui vẻ.”

Lâm Minh Kiều ngây người, không biết làm sao: “Cậu. . . Cậu làm gì vậy?”

“Quà giáng sinh, không phải chị nói hôm nay có rất nhiều đồng nghiệp tặng quà giáng sinh sao, người khác đã tặng, tôi không tặng thì không tốt lắm.” Tống Thanh Duệ bình tĩnh ung dung cười một tiếng: “Chị cầm đi, mỗi ngày tôi đều tặng quà cho người trong nhà.”

“Được . . .”

Lâm Minh Kiều cầm lấy, đồng thời thở phào, lại có cảm giác không nói ra được.

Được rồi, vừa rồi cô nhìn thấy quà thì hơi mơ mộng, thậm chí trong đầu hiện lên một suy nghĩ, Tống Thanh Duệ thích mình.

Kết quả cô lại suy nghĩ nhiều.

Anh thích đàn ông mà.

Sao cô lại quên chứ.

“Cậu cũng tặng hoa cho mẹ nuôi à.” Cô ngẩng đầu hỏi.

“Nếu tôi tặng hoa cho mẹ thì có lẽ cha tôi sẽ đánh tôi đó.” Tống Thanh Duệ trêu ghẹo: “Chẳng qua nếu tôi tặng hoa cho chị thì sợ là không ai tặng hoa cho chị.”

“Đáng ghét.”

Lâm Minh Kiều đánh nhẹ anh một cái, giọng điệu êm ái, cô cũng không ý thức được giọng điệu của mình giống như làm nũng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK