Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 200 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY

Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

“Tớ không phải là đồ ngu, nhà họ Tống bằng lòng đứng về phía tớ là vì biết tớ là người bị hại, bình thường nhà họ Tống đối xử với tớ rất tốt, nhưng không có nghĩa tớ quan trọng hơn Tống Dung Đức, nói cho cùng tớ không phải là người nhà họ Tống, nếu nhà họ Tống lên tiếng muốn cho Tống Dung Đức trở về thì không còn mặt mũi nào, hai là sợ tớ không thoải mái, nhưng nếu lúc đó tớ kiên quyết phản đối việc Tống Dung Đức trở về, nhà họ Tống chắc chắn sẽ có ý kiến với tớ, cho nên tớ không thể đưa ra quyết định.”

Khương Tuyết Nhu tán thưởng nhìn cô ấy một cái: “Cậu thông minh hơn rồi sao.”

“Đó là đương nhiên. . . .” Lâm Minh Kiều nói xong thì mặt bỗng nhiên đen lại: “Có lúc nào tớ không thông minh sao.”

“Trước kia tớ cảm thấy cậu rất mơ màng.” Khương Tuyết Nhu nói thật: “Chẳng qua tớ muốn nhắc nhở cậu lúc mang thai thì đừng trang điểm nhiều.”

“Yên tâm, đây là thứ tớ vừa nghiên cứu.” Lâm Minh Kiều cầm một túi nhỏ đưa cho cô: “Vẫn chưa đưa ra thị trường, cả nước chỉ có một mình cậu có được thôi, bộ trang điểm này làm cho cậu xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đàn ông lại cảm thấy cậu không trang điểm.”

“Thật hay giả vậy.” Khương Tuyết Nhu trợn to mắt, ai cũng thích làm đẹp, cô cũng không ngoại lệ.

“Cậu không nhìn thấy hôm nay tớ rất tự nhiên à.” Lâm Minh Kiều nhíu mày.

Khương Tuyết Nhu lập tức mở túi nhỏ ra, tràn ngập mong đợi bắt đầu nghiên cứu đồ trang điểm của Lâm Minh Kiều.

Cô say mê đến mức quên chuyện đến tòa án, cho đến lúc Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại tới: “Tuyết Nhu, em đã đến chưa, còn mười phút nữa phiên tòa sẽ bắt đầu.”

“. . .”

Khương Tuyết Nhu đang trang điểm thì ngẩn người ra.

“Không lẽ em. . . Quên rồi.” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Sao có thể, em đang đi đón Minh Kiều, kết quả cô ấy lề mà lề mề.” Khương Tuyết Nhu nói xong thì nhận được ánh mắt sát ý của Lâm Minh Kiều.

“Em đón cô ấy gì, phụ nữ mang thai chạy đến đây làm gì chứ.” Hoắc Anh Tuấn vừa tức vừa buồn: “Em mau đến đây đi, không có em thì anh thắng cũng không có ý nghĩa gì.”

“Được, em lập tức tới ngay.”

Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, Lâm Minh Kiều hung hăng liếc cô một cái: “Bởi vì tớ lề mà lề mề làm cậu trễ giờ sao?”

“Tớ đợi cậu nửa tiếng nên không tính là nói dối.” Khương Tuyết Nhu cười ha ha nói.

Lâm Minh Kiều quay đầu không để ý tới cô.

May là tòa án gần chỗ này.

Mặc dù bọn họ đến trễ mấy phút nhưng vẫn kịp.

Phiên tòa bắt đầu, người ngồi đầy phía trước nên hai người khom người lặng lẽ ngồi dãy ghế thứ hai đếm ngược.

Khương Tuyết Nhu vừa đi vào thì ánh mắt theo dõi Hoắc Anh Tuấn.

Hôm nay Hoắc Anh Tuấn mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu trắng bên trong phối với cà vạt màu sẫm, cả người toát ra vẻ cẩn thận chín chắn, từ góc của cô nhìn qua khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ giống như được vẽ ra.

Lúc người đàn ông ở trước mặt cô thì ngây thơ như đứa trẻ, chỉ khi nào anh đứng trên chiến trường của mình mới giống như người trưởng thành.

Lâm Minh Kiều không giống với cô, cô ấy không thích Hoắc Anh Tuấn, cho nên sau khi ngồi xuống thì nhìn xung quanh, sau đó cô ấy nhìn thấy người bên cạnh mình là một cô gái hơn hai mươi tuổi đeo khẩu trang.

Lúc cô ấy nhìn qua thì đối phương cũng đang nhìn cô ấy và Khương Tuyết Nhu, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng không tên, rất dịu dàng.

Nhưng lúc Lâm Minh Kiều và cô ấy nhìn nhau thì cô ấy lại lập tức rời mắt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK