Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không đúng sao?” Nhạc Tiếu Nhi trầm giọng nói, “Anh hận tôi, muốn giết tôi, nhưng không làm gì được tôi, hàng năm chia hoa hồng cho tôi, thật tốt quá. Ngày nào anh làm không tốt tôi vẫn có thể công khai chỉ trích anh, cáo buộc anh không kiếm lời cho cổ đông của chúng tôi. ”

Quý Tử Uyên tức điên.

Đấu khẩu, vòng này, anh lại thua.

Rõ ràng từng cho rằng làm chủ tịch Quý Thị thật tuyệt, nhưng bây giờ từ miệng cô ấy anh có vẻ giống như một nhân viên làm thuê.

Đúng vậy, anh ấy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng anh ấy mỗi ngày đều vắt óc cho công việc, Nhạc Tiếu Nhi không phải làm gì cả, chỉ cần làm ở nhà là có thể kiếm được tiền rồi.

Điều đó khiến anh rất gato.

📌📌📌📌📌

Nhưng anh làm sao có thể bằng lòng giao lại quyền lực trong tay?

Lúc này, người phục vụ bưng cơm Tây đi ra.

Nhạc Tiếu Nhi cầm dao nĩa bắt đầu thái sườn cừu, cô ăn nhanh nhưng không ngấu nghiến mà cho người ta cảm giác tao nhã.

“Ăn nhanh như vậy cẩn thận kẻo bị sặc.” Quý Tử Uyên lười biếng nhắc nhở.

“Tôi ăn nhanh vì muốn về sớm, nhìn thấy anh rất ghê tởm.” Nhạc Tiếu Nhi nói thẳng.

“Két két”

Con dao trên tay Quý Tử Uyên rạch một vết dài trên đĩa cơm, phát ra âm thanh chát chúa.

Sắc mặt anh khó coi, nheo mắt lại, “Vậy thì khi tôi ở trong cơ thể cô, cô không ghê tởm hơn sao, nhưng đáng tiếc, cô rất vui vẻ, tôi vẫn nhớ rõ cảm giác đó, cho dù có uống thuốc, nhưng sự say mê của cô biểu hiện ra một chút, tôi nhớ rõ, ngày khác tôi sẽ vẽ bức tranh cho cô, năng khiếu vẽ của tôi cũng không tệ. ”

Dao nĩa trong tay Nhạc Tiếu Nhi ngừng cắt.

Khuôn mặt xinh xắn hơi tối sầm lại, thậm chí cảm giác buồn nôn trào ra từ sâu trong cổ họng.

Quý Tử Uyên cười cười, bắt đầu vui vẻ thưởng thức món ăn Trung Quốc, “Tôi về sẽ chuẩn bị vẽ ngay.”

“Vẽ ra đi, tôi hy vọng anh sẽ luôn nhớ rằng biểu hiện của tôi chỉ bộc lộ ra ngoài khi uống thuốc.” Nhạc Tiếu Nhi lạnh lùng nhắc nhở, “Chỉ cần anh không cảm thấy bị sỉ nhục, thì anh muốn làm gì thì làm”.

Quý Tử Uyên: “…”

Lúc nào cũng có cảm giác như một nắm đấm đang đánh vào bịch bông.

Quý Tử Uyên nghiến răng nghiến lợi, sau đó cười trầm mặc, “Nguyễn Nhan, thật ra hai chúng ta quen nhau không đúng cách, nếu lúc đó tôi không ép buộc cô, chúng ta sẽ tìm hiểu như đôi nam nữ bình thường khác, có lẽ … tôi sẽ yêu cô. ”

“Tôi không tin, anh hoàn toàn không biết yêu là gì, cũng sẽ không yêu ai.”

Ăn xong, Nhạc Tiếu Nhi lau khóe miệng đứng dậy, “Ăn xong rồi, tôi đi trước, anh từ từ dùng bữa.”

“Cô còn chưa trả lời câu hỏi ban đầu của tôi, cô là ai.” Giọng nói của Quý Tử Uyên từ phía sau truyền đến, “Hay là, cô có thể trả lời tôi một câu, cô có phải là Nguyễn Nhan không?”

Nhạc Tiếu Nhi nhìn lại anh, không trả lời, cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.

Quý Tử Uyên tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn vào món ăn trước mặt.

Nhớ tới vừa rồi Nhạc Tiếu Nhi nói cái gì: Anh thật sự không nhớ rõ sao?

“Quý Thiếu….” Đường Giai đi tới, “Nguyễn Nhan đi rồi, hai người vệ sĩ đi theo cô ấy hình như rất phức tạp. Bọn họ đều đã dính máu, đã ra chiến trường.”

“Tôi hiểu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK