Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi biết, nó đang bị điều tra.” Thương Mỗ nhấp một ngụm trà sau đó lại im lặng.

Khương Tuyết Nhu nhìn cậu ấy, rõ ràng cậu ấy nhỏ hơn cô mấy tuổi, trước kia còn tưởng rằng cậu chỉ là một thiếu niên, hiện tại mới phát hiện ra cậu ấy rất thông minh, cũng không đơn giản chút nào.

“Thương Mỗ, thật ra ….” Khương Tuyết Nhu bóp chặt chén trà, mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn phải mở miệng, “Tôi biết thân phận và lai lịch của cậu có thể là không đơn giản, tôi không biết cậu có thể liên hệ với người có thể giúp Hoắc Thị một tay không. Cậu có thể thấy được tương lai của Hoắc thị sẽ ra sao, hiện tại thì đang phát triển rất mạnh cũng như Hoắc Anh Tuấn rất có bản lĩnh, nếu cho anh ấy hai năm, anh ấy có thể trở thành một trong 30 xí nghiệp mạnh nhất thế giới, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác để cùng có lợi, không phải rất tốt sao.”

Lúc mở miệng nói điều đó, cả khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ.

Thương Mỗ kinh ngạc nhướng mày, “Đúng vậy, gia tộc của tôi khá hiển hách, nhưng anh ấy bị điều tra là do cục điều tra của Nguyệt Hàn. Gia đình tôi trước giờ thành lập công ty ở nước ngoài, đối với Nguyệt Hàn thì không quen lắm…”

Khương Tuyết Nhu hiểu rõ.

Cô ấy đã bị từ chối một cách khéo léo.

Nhưng cô cũng biết lời anh ấy nói là đúng, anh ấy là người nước ngoài mới đến làm sao có khả năng giúp đỡ được chuyện như vậy, với lại lấy cớ gì mà người ta giúp đỡ chứ?

Chỉ là lần này cô bất đắc dĩ quá, bởi vì người gây sức ép mạnh đến nỗi người quyền lực cao nhất Nguyệt Hàn cũng không giải quyết được.

“Cậu nói đúng, tôi mạo muội quá.” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ cười.

Thương Mỗ nhìn cô như vậy, có thể thấy gần đây cô phải chịu rất nhiều áp lực, buổi tối hình như không được nghỉ ngơi tốt lắm, quầng thâm dưới mí mắt phủ đầy bột, lòng anh khẽ xúc động, anh không khỏi nói: “Kỳ thực cô và Hoắc Anh Tuấn đã ly hôn, Hoắc thị sụp đổ, tại sao cô phải bận tâm, lúc này tốt hơn hết cô nên tránh xa anh ta mà bảo vệ bản thân mình, ai biết được Hoắc Anh Tuấn đã đắc tội ai, biết đâu sau này người đó lại đối phó với cô.”

“Người mà anh ấy đắc tội vốn dĩ là do tôi, có thể anh ấy sẽ không bị liên lụy nếu anh ấy không gặp tôi.” Khương Tuyết Nhu lộ ra vẻ chua xót nói.

Thương Mỗ dời tầm mắt, cố ý hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

“Chẳng qua là những ân oán trước đây, cũng không có gì hay ho để kể ra.” Khương Tuyết Nhu nhẹ giọng nói.

Thương Mỗ nhíu mày, không có mặt mũi để giải thích hay là cố ý không muốn giải thích.

“Vậy là muốn tháo chuông thì cần người buộc chuông tháo. Nếu cô có lỗi với người kia thì hãy làm điều gì đó, đến xin lỗi và tìm cách nào đó để được tha thứ.” Thương Mỗ gợi ý chứa đầy ẩn ý và tất cả những gì anh ấy có thể làm là vì cô đã từng giúp đỡ anh lúc anh ở Thanh Đồng.

“Tôi sẽ không xin lỗi, cũng không cầu xin tha thứ, bởi vì tôi không làm gì sai.” Khương Tuyết Nhu không chút do dự từ chối.

“Vì người đó là kẻ thù của cô, vậy tôi nghĩ cô có thể tranh thủ thời gian lúc người đó đang đối phó với Hoắc Thị, cô có thể nhanh chóng chạy trốn, nếu cô bỏ trốn ra nước ngoài, tôi có thể giúp được.”

Thương Mỗ cố ý ném mồi nhử, còn tưởng rằng Khương Tuyết Nhu sẽ do dự trong chốc lát, ai biết cô cau mày không chút suy nghĩ, “Tôi sẽ không đi, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên Hoắc Anh Tuấn cùng nhau cố gắng.”

“Anh ấy quan trọng như vậy, quan trọng hơn tất cả mọi thứ của cô sao?” Thương Mỗ có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng Khương Tuyết Nhu sẽ đồng ý, dù sao thì cô ấy cũng là một người phụ nữ đáng khinh và vô lương tâm như vậy, loại người này sẽ không bao giờ vì người đàn ông mà hy sinh bản thân?

“Thương Mỗ, cậu chưa yêu ai bao giờ, cậu không hiểu được, tôi với anh ấy không dễ dàng có được như ngày hôm nay. Tôi không nghĩ có thể dễ dàng buông bỏ như vậy, quên đi, coi như tôi chưa đề cập đến chuyện này, thôi ăn đi.”

Khương Tuyết Nhu đã từ bỏ ý nghĩ là nhờ anh ấy giúp đỡ, dù sao thì cũng chỉ là tìm anh ấy thử xem như thế nào, liền thất bại.

Món ăn ngon nhưng Thương Mỗ ăn bằng cả tâm trạng nặng nề.

Phản ứng của Khương Tuyết Nhu nằm ngoài dự đoán của anh, anh đã thử cô nhiều lần, càng ở bên nhau, anh càng cảm thấy Khương Tuyết Nhu là một người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa.

Một người phụ nữ như vậy mà lại bất hiếu với cha mẹ, giết chết bà nội của mình sao?

Anh hơi bối rối.

Cho đến khi ăn cơm xong, Khương Tuyết Nhu tranh thủ đi vệ sinh rồi thanh toán hóa đơn, sau khi trở lại bàn, cô nhẹ nhàng lễ phép chào hỏi anh, “Thương Mỗ, cám ơn cậu, nếu có lần sau, tôi lại mời cậu ăn cơm. ”

“Cô có chắc là không cần tôi đưa cô ra nước ngoài không? Theo như tôi biết thì cô đã có con.” Thương Mỗ đứng lên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK