Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín TẠI ĐÂY

Đọc truyện Dụ dỗ đại luật sư cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.com.vn – Nhảy hố

Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Lục Thiên Bảo nhìn cô một cái, sau khi hai người lên lầu mới nói: “Cứ tính như vậy sao?”
“Ai nói tôi nghĩ vậy, vừa rồi tôi lừa cha thôi, ông ấy là người đối mặt với tình thân thì sợ này sợ nọ, không quyết đoán, tôi cũng không muốn bị Lương Duy Phong uy hiếp, hơn nữa tôi thỏa hiệp thì anh ta chưa chắc sẽ bỏ qua người ở bên cạnh tôi.”
Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói: “Mà Lương Duy Phong càng uy hiếp tôi thì chứng tỏ anh ta càng để ý, lần này anh ta chọc tới tôi, cho dù cá chết lưới rách, tôi cũng sẽ không để anh ta sống tốt.”
Lục Thiên Bảo thưởng thức nhìn cô một cái: “Em phát hiện ngày càng bội phục chị, nếu em là đàn ông thì nói không chừng sẽ coi trọng chị rồi.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu cong môi: “Đừng nói chuyện như em là phụ nữ được không, đúng rồi, ngày đó chị mơ màng, không làm gì với em chứ, chị sợ Lương Vũ hận chị.”
Có lẽ không ai biết hai người bên cạnh cô thích nhau.
Lúc trước bởi vì cô cứu Lục Thiên Bảo, Lương Vũ biết ơn cô, nhưng không muốn chia xa Lục Thiên Bảo mới ở lại làm việc cho cô.
Cô cũng rất tiến bộ, không kỳ thị những chuyện như thế này.
Dù sao tình yêu không phân biệt giới tính.
Khuôn mặt Lục Thiên Bảo xấu hổ: “Ngày đó chị. . . Rất kích động, nếu em không liều mạng bảo vệ mình thì chị đã lột sạch quần áo của em rồi.”
Khương Tuyết Nhu: “. . .”
Cô điên cuồng như thế à.
“Cho nên em đưa chị đến chỗ Hoắc Anh Tuấn sao?”
“Không phải. . . Lúc chị lột đồ của em thì luôn gọi tên Hoắc Anh Tuấn sao.” Lục Thiên Bảo sâu xa nói.

“. . . Làm sao có thể chứ?” Khương Tuyết Nhu trừng mắt, cô có chết cũng không tin mình như vậy.
Lục Thiên Bảo im lặng nhìn cô một cái, ánh mắt kia giống như đang nói: Sao lại không thể.
“Chị xin lỗi. . . .”
Khương Tuyết Nhu cúi đầu xuống, tràn đầy áy náy.
Bởi vì trước kia Hoắc Anh Tuấn chặt đứt ngón tay của anh ấy, nhưng cô lại không báo thù cho anh ấy, còn dây dưa không rõ với Hoắc Anh Tuấn.
“Được rồi, em không hẹp hòi như vậy đâu, không phải chỉ có một ngón tay thôi sao, chị muốn ở bên cạnh ai thì cứ làm đi, đừng bởi vì kiêng dè em, dù sao Hoắc Anh Tuấn cũng bị Nhạc Hạ Thu và Lương Duy Phong gài bẫy.” Lục Thiên Bảo phóng khoáng xua tay.
Khương Tuyết Nhu lại càng thêm khó chịu.
Sao lúc đó cô lại gọi tên Hoắc Anh Tuấn chứ.
Anh không làm gì được thì còn gọi anh làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK