Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngay cả khi em không thể cưới cô ấy làm vợ, em cũng có thể bảo vệ cô ấy và trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của cô ấy, thay vì … bất cứ ai cũng có thể bắt nạt cô ấy.”

Tống Thanh Duệ lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe rồi mở cửa.

Anh lại nhìn Tống Dung Đức, “Còn anh, cô ấy là vợ anh, cô ấy là mẹ của con anh, anh đã bảo vệ cô ấy được gì? Anh thì cảm thấy hổ thẹn với Nhạc Hạ Thu, anh đã từng làm gì cô ấy, kể cả khi Nhạc Hạ Thu bị tổn thương thì anh thực sự rất đau lòng. Ngược lại anh nghĩ xem nếu vợ anh, người thường xuyên ở xa cả đêm canh giữ người yêu cũ, cô ấy nói rằng sẽ không có phản bội anh nhưng thực ra cô ấy đang mang thai đứa con của người yêu cũ. Liệu lúc đó anh có muốn giết người yêu cũ của cô ấy không? ”

“Nếu anh thực sự có thể xử lý mọi việc ổn thỏa, anh sẽ không ngược đãi vợ mình để trở thành một người phụ nữ đáng ghét. Dù anh nói cô ấy độc ác hay ích kỷ, tất cả đều là do anh hành hạ bản thân cô ấy. Vì thế đừng luôn đổ lỗi cho người khác, ngay cả khi cô ấy trở thành ác quỷ, anh cũng là đao phủ. ”

Sau đó,Tống Thanh Duệ lên xe rời đi.

Xe chạy được một đoạn, từ trong gương chiếu hậu cũng nhìn thấy Tống Dung Đức đứng tại chỗ như bức tượng.

Anh thở dài.

Lúc đầu cũng không cần thiết nói mấy lời kia với Tống Dung Đức, nhưng có lẽ là do bất bình thay cho Lâm Minh Kiều và cũng là do Tống Dung Đức quá ích kỷ.

Hai mươi phút sau.

Chiếc xe đậu dưới nhà của Bệnh viện Bộ Chỉ huy Quân sự.

Tống Thanh Duệ đi tới khu VIP, vừa đứng ở cửa liền nghe thấy giọng nói tức giận của bác Lâm từ bên trong truyền đến, “Lâm Minh Kiều, con bây giờ lá gan cũng lớn lắm, con đã ly hôn và phải nhập viện, chuyện này con cũng không nói cho gia đình biết chuyện gì đã xảy ra với con như thế nào. Nếu chúng ta không đọc tin tức, chúng ta sẽ không biết rằng con đã ly hôn.”

Lâm phu nhân nghẹn ngào: “Chúng ta muốn đi tìm Tống Dung Đức, anh ta có còn là con người hay không mà đã đạp gãy xương sườn của con. Mẹ không quan tâm anh ta là ai, hôm nay người của Tống gia phải giải thích cho chúng ta. Nếu không chúng ta sẽ nhờ đến phương tiện truyền thông.”

Lâm tổng: “Đúng vậy, phải nhờ đến phương tiện truyền thông, cho dù Lâm gia của chúng ta không bằng Tống gia, nhưng cũng không thể để cho con gái của mình bị ngược đãi như vậy.”

Tống Thanh Duệ nhẹ nhàng gõ cửa.

Âm thanh trong phòng đột ngột dừng lại.

Lâm Minh Sâm mở cửa mặt lạnh như băng, nắm cổ áo Tống Thanh Duệ, ” Anh tới đây đúng lúc lắm, để cho người của Tống gia đến thích.”

“Anh đừng làm vậy với cậu ấy.” Lâm Minh Kiều đang nằm trên giường vội la lên, “Trong khoảng thời gian này, Thanh Duệ đã giúp đỡ em rất nhiều, cậu ấy vẫn luôn bảo vệ em, nếu không có cậu ấy chắc em đã suy sụp rồi. ”

Lâm Minh Sâm nhìn Tống Thanh Duệ cố định một hồi, mới buông anh ra, hai bên thái dương phồng lên, “Tống Dung Đức, anh ta ở đâu, từ khi nào đã ly hôn với em gái tôi, tôi không muốn dây dưa với anh ta nhiều làm gì. Nhưng làm thế nào mà anh ấy đá vào xương sườn của em gái tôi, tôi chỉ cần làm gãy một chiếc xương sườn của anh ta thôi.”

“Anh Minh Sâm, anh không cần tìm anh ta.”

Tống Thanh Duệ ánh mắt bình tĩnh, giọng nói ôn nhu như ngọc ấm áp. “Kỳ thật, người trong Tống gia chúng tôi không ai có thể chấp nhận những chuyện anh Dung Đức đã làm. Cho nên chúng tôi đã thảo luận và vừa rồi tập đoàn Tống thị đã tổ chức một cuộc họp, anh Dung Đức đã bị miễn nhiệm mọi chức vụ. Hơn nữa bác của tôi cũng quyết định trong nay mai sẽ chuyển nhượng cổ phần của Tống thị cho chị Quân Nguyệt. Đồng nghĩa với việc anh Dung Đức chẳng những không còn giữ được những chức vụ quan trọng ở tập đoàn Tống thị và cũng mất đi quyền thừa kế của tập đoàn Tống thị.”

Chỉ một vài từ, nhưng nó mang lại quá nhiều thông tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK