Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh Sâm vẻ mặt tối sầm nhìn cô chằm chằm, “Không phải em nói tối nay có bữa tiệc nên ra ngoài ăn cơm sao?”

“Em đã suy nghĩ, em không muốn đi nên đã từ chối.” Tống Quân Nguyệt chớp mắt.

“Vậy thì có thể gọi điện thoại cho anh hoặc gọi người mang đồ ăn đến”, Lâm Minh Sâm cáu kỉnh mắng, “Nếu làm không được thì nhờ người làm, không thì đến nhà cũ của Tống gia, em bao nhiêu tuổi rồi, khi anh không có ở đây thì chỉ biết ăn mì gói.”

“Ồ, phiền phức quá, đặt hàng qua điện thoại cũng phiền phức, phải xuống lầu lấy đồ ăn.”

Đôi mày rậm của Tống Quân Nguyệt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Cô ấy thực sự quá lười biếng, sau khi làm việc cả ngày, đôi khi vì công ty ở nước ngoài nên cô ấy phải thức dậy nửa đêm để gọi video, cô ấy có quá ít thời gian. Tống Hưng Thần vẫn còn quá non nớt và nhiều điều cơ bản làm không tốt lắm, cô ấy đã dạy rất nhiều, gần như muốn bốc hoả.

Về đến nhà, cô chỉ muốn tắm rửa thật thoải mái và nghỉ ngơi yên tĩnh một lúc.

Về nhà cũ ăn tối? Điều đó càng không thể, khi cô về nhà nhất định sẽ bị cha mẹ phàn nàn.

Người ngoài chỉ biết ở trên thương trường cô ấy rất quyết đoán chứ chưa bao giờ thấy cô ấy lười biếng ở nơi nhà.

Lâm Minh Sâm ngây người nhìn cô một cái, sau đó xoay người vào bếp mở lửa, rán trứng, nấu mì.

“Chồng, cảm ơn anh.”

Thân thể thanh tú từ phía sau ôm lấy, từ sau lưng tỏa ra mùi thơm sữa tắm của phụ nữ, Lâm Minh Sâm siết chặt cái thìa, “Sau này em cùng anh trở về Lâm gia ăn cơm.”

“Anh đã nói với cha mẹ chưa?” Tống Quân Nguyệt lần đầu tiên lộ ra vẻ căng thẳng, “Bọn họ đồng ý rồi sao?”

“Ừm, anh nói đã bắt nạt em trong lúc em say nên anh phải chịu trách nhiệm.” Lâm Minh Sâm nhìn cô đầy ẩn ý, ​​“Anh không nói em ép anh kết hôn.”

“Lúc say anh vẫn luôn bắt nạt em.” Tống Quân Nguyệt nói khẽ, “Lần trước Thanh Duệ mời anh ăn cơm, sau khi ăn no, anh đã bắt nạt em rất nhiều, mấy ngày sau chân em vẫn còn đau.”

Khi cô nhắc tới, Lâm Minh Sâm liền nhớ tới.

“Chậc chậc, mấy người đều như vậy, mình vừa lòng nhưng ngược lại là mắng phụ nữ dụ dỗ người khác, Minh Sâm, anh có phải là đặc biệt giỏi pua?”

“Pua là có ý gì?” Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Minh Sâm tràn đầy khó hiểu.

Tống Quân Nguyệt cười, “Nói dễ nghe là kén gái còn nói khó nghe loại đàn ông cặn bã.”

Lâm Minh Sâm: “…”

Vấn đề nghiêm trọng đến nỗi bản thân Lâm Minh Sâm cũng phải giật mình, quay đầu nhanh, sắc mặt tối sầm lại, “Anh không phải.”

“Lần sau đừng làm như vậy, nếu không em thật sự nghĩ anh là như thế.” Tống Quân Nguyệt nghiêm túc nhìn anh nói: “Nhìn xem, vẫn luôn là như thế này, em rõ ràng không có làm gì anh lại đột nhiên vồ tới hôn hít rồi đổ lỗi cho em, giống như công an bắt kẻ xấu ở ngoài kia, không xem lại hành vi của mình, chỉ đổ thừa người phụ nữ mặc váy, khoe chân.”

Khi Lâm Minh Sâm bị cô nói như vậy, vành tai của anh nóng lên một chút.

Một khoảnh khắc anh vẫn đang nấu mì và giây phút tiếp theo là đang trầm ngâm suy nghĩ.

Ban đêm, ở trên giường anh ôm hôn cô, hôn một hồi, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên đỏ bừng, “Quân Nguyệt, anh đã từng không tốt, rất muốn chạm vào em nhưng anh không muốn thừa nhận rằng anh đã bị em thu hút, vì vậy, luôn luôn đổ lỗi cho em, anh không đúng.”

“Lâm tổng, hiếm thấy anh thẳng thắn như vậy.” Tống Quân Nguyệt nằm trên giường hai tay gối trên cổ, mặc một bộ đồ ngủ in nhân vật hoạt hình, mái tóc đen dài hơi rối bù xoã trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị hôn đến nỗi hai má đỏ ửng quyến rũ.

Cảnh tượng này làm cho Lâm Minh Sâm vô cùng kích thích.

Tống Quân Nguyệt nhanh chóng chú ý tới, cười tủm tỉm nói: “Muốn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK