Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đột nhiên nhớ đến lúc cô cùng Tống Thanh Duệ ăn lẩu, cậu ấy rất vất vả mới có thể giúp cô làm nóng đồ ăn.

Đúng rồi, tối nay có lẽ cậu ấy sẽ đi xem mắt.

Có vẻ như sau này cậu ấy sẽ có bạn gái.

Cô sợ sau này khi cậu ấy đi ăn lẩu với bạn gái, cô ấy khó có thể ăn được những món do cậu ấy nấu.

Không hiểu sao, Lâm Minh Kiều đột nhiên có chút hụt hẫng.

Đang nghĩ ngợi, Tống Thanh Duệ đột nhiên gủi đến một hình ảnh động “thật nhàm chán.”

Lâm Minh Kiều lập tức trả lời: [Có gì nhàm chán, không phải cậu đang hẹn hò sao? Tôi và mẹ nuôi đã chọn, cô ấy có đẹp không.]

Tống Thanh Duệ: [ mẹ và cô chọn?]

Lâm Minh Kiều: [Đúng vậy, không phải cậu nói rằng cậu thích mẫu phụ nữ tròn trịa sao.]

Tống Thanh Duệ: 【Này, chị thật thông minh.】

Lâm Minh Kiều: [Tôi vẫn luôn thông minh như vậy, cậu đừng cảm ơn tôi quá.]

Tống Thanh Duệ: 【cám ơn cái đầu chị, cô ấy còn không bằng chị.】

Lâm Minh Kiều nhếch miệng, vừa định trả lời, Tống Thanh Duệ lại gửi thêm một câu: 【Cũng không tròn trịa như chị.】

Lâm Minh Kiều tức giận: 【Cậu tại sao nói cô ấy không tròn trịa bằng tôi, cậu đừng có mà nói tôi mập, tôi cũng không mập đến như vậy.】

Tống Thanh Duệ: [Tôi tức giận, tôi không nói chị mập, tôi nói chị tròn trịa, tròn trịa có hiểu hay không, chính là rất đáng yêu.]

Lâm Minh Kiều: [Cậu cút đi, tôi không tin cậu, dù sao trong mắt cậu tôi vẫn béo, tôi muốn giảm cân.]

📌📌📌📌📌📌📌📌

Tống Thanh Duệ: 【chị đừng giảm, sức khỏe là quan trọng nhất, tôi thấy chị hiện tại tốt hơn so với trước đây.】

Lâm Minh Kiều: 【Cậu có biết mình đang nói gì hay không, tôi hiện tại rất đẹp, trước kia cũng đẹp.】

Tống Thanh Duệ: [Đúng, đúng, chị đẹp nhất thiên hạ.]

Tống Thanh Duệ: [Tôi thực sự rất chán, nói chuyện lung tung, không có chủ đề chung gì cả, nửa giờ sau chị gọi cho tôi, tôi tìm lý do chuồn đi trước.]

Lâm Minh Kiều: [Như vậy không tốt, làm như vậy là không lịch sự?]

Tống Thanh Duệ: 【tôi không thích người ta, chẳng lẽ để người ta có tư tưởng sao? Tôi đẹp trai tuấn tú như thế này, nếu cô ấy yêu tôi sâu đậm thì sao? Loại phiền phức này chị sẽ không hiểu được.】

Lâm Minh Kiều cười “Phốc”.

Trên bàn cả Khương Tuyết Nhu và Nguyễn Nhan đều nhìn cô cười.

“Hai người đừng có tò mò, tôi chỉ là đang tán gẫu với Tống Thanh Duệ, hôm nay cậu ấy hẹn hò, phía bên kia lưu luyến đến mê muội.” Lâm Minh Kiều vội vàng giải thích.

“Ồ, ăn tối mà cũng tán gẫu với nhau, tình cảm cũng không tệ lắm.” Khương Tuyết Nhu nhướng mày.

“Có thể là vậy, đôi khi chỉ là cậu ấy tiện miệng nói ra, nhưng tôi biết là cậu ấy đang nói đùa.”

Lâm Minh Kiều nhìn điện thoại cười nói.

Khương Tuyết Nhu và Nguyễn Nhan hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy kỳ lạ.

Ăn được nửa nồi lẩu, thì điện thoại di động của Nguyễn Nhan liên tục có tin nhắn Wechat gửi đến.

Cô ấy liếc nhìn nó, rồi gạt nó sang một bên và không có phản ứng gì.

Không lâu sau thì điện thoại đổ chuông.

Cô cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Khương Tuyết Nhu chớp mắt nói với Lâm Minh Kiều, “Hình như có chuyện.”

“Chuyện này không phải bình thường sao? Cô ấy xinh đẹp như vậy, tất nhiên sẽ có đàn ông theo đuổi, mong cô ấy sớm có tình yêu, đừng nghĩ đến Nhạc Hạ Thu nữa.” Lâm Minh Kiều gắp một miếng rau vừa ăn, vừa nói, ” Cái nồi lẩu này không ngon bằng lần trước tớ ăn cùng Tống Thanh Duệ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK