Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY

Ánh trăng tràn vào từ ngoài cửa sổ.

Toàn bộ khuôn mặt của Khương Tuyết Nhu đều nóng lên.

Cô thực sự mắng Hoắc Anh Tuấn cả trăm lần trong lòng.

Trước đây anh không phải muốn ly hôn với cô để ở bên Nhạc Hạ Thu, sau đó lại phải làm lành với anh, sau khi khỏi bệnh, anh vẫn cảm thấy mình giống như lưu manh.

Là ai đem cô bức thành dạng này

Chẳng phải cô cũng là một cô gái ngây thơ và dễ thương sao?

Bây giờ lại luôn miệng nói cô là lưu manh, trước đó tìm cô muốn hôn thế nào không nói mình là lưu manh a.

Dù là biết anh biến thành ngốc, không nên so đo, nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn là ủy khuất, ảo não a.

“Chuyện này…”

Cô cắn chặt môi, trầm giọng nói: “Vậy thì dì sẽ không nhìn cháu nữa. Nghĩ đến thật sự không thích hợp. Sau này nếu không biết mặc quần áo thì đi gặp ba cháu đi.”

Hoắc Anh Tuấn sững người, anh chớp chớp mắt, có chút bất đắc dĩ, “Tôi không muốn tìm ba tôi, tôi muốn tìm dì.”

“Sao cháu lại tìm dì, nếu nhìn thân thể cháu, dì sẽ là lưu manh.” Khương Tuyết Nhu ung dung nói.

“Vậy thì… Vậy tôi thích dì làm lưu manh.”

Hoắc Anh Tuấn dựa vào tai cô, hô hấp nóng đến mức khiến người ta bốc hỏa.

“…”

Khương Tuyết Nhu khóe miệng giật giật, hiện tại cô bị gạ gẫm sao?

Cô nhắm mắt lại và cố gắng phớt lờ anh.

“Tuyết Nhu.” Hoắc Anh Tuấn thấy cô ngừng nói, giật giật ống tay áo, “Nói chuyện với tôi.”

Thái độ nhây đó khiến cho Khương Tuyết Nhu đau đầu, nếu không nói rõ ràng đêm nay coi như dài vô tận, cô chủ yếu là sợ Hiểu Lãnh và Tiểu Khê tỉnh lại.

“Hoắc Anh Tuấn đừng tưởng rằng cháu nhỏ tuổi mà vừa ăn cướp vừa la làng nhé.” Khương Tuyết Nhu thản nhiên nói, “Lúc dì hôn cháu, cởi áo của cháu thời điểm đó cháu khó chịu sao? Rốt cuộc là cháu tố cáo dì trở thành một kẻ lưu manh. Tại sao cháu không nghĩ về chính mình.”

Hoắc Anh Tuấn nghe như lọt vào trong sương mù, rất nhiều lời đều nghe không hiểu, bất quá anh cảm thấy Khương Tuyết Nhu hình như đang tức giận.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô nghiêm túc và lãnh đạm như vậy, Hoắc Anh Tuấn có chút kinh hãi.

Nước mắt run run, anh đau lòng nói: “Tôi không có tố cáo dì, dì đừng tức giận, thực xin lỗi, tôi sau này sẽ không nói nhảm.”

Khi Khương Tuyết Nhu nhìn thấy anh như vậy, trái tim đau nhói, cô biết mình đang nói quá lời.

Cô thật cũng không tức giận, mà chỉ là ủy khuất.

Mấy ngày nay, nhìn thấy anh trở nên như thế này, tuy rằng có lúc vui vẻ nhìn anh khờ khạo xấu hổ, nhưng là nhớ tới quá khứ, cô vẫn là buồn bực.

Cô sẽ nghĩ, anh đã để mình chạm vào cô.

Có phải vì tình yêu không?

Chắc chắn là không, chắc chỉ có một người phụ nữ trẻ như cô ở bên cạnh.

Vốn dĩ Khương Tuyết Nhu còn đang suy nghĩ xem có nên cùng anh ta quan hệ tự nhiên hay không, nhưng hiện tại cô lại do dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK