Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Duệ suýt nữa không khống chế nổi.

Anh chỉ có thể quay mặt qua chỗ khác: “Lên xe, về nhà thôi.”

Trên đường đi, Lâm Minh Kiều mở hộp quà ra, bên là một sợi dây chuyền hình mặt trăng và ngôi sao, trên mặt trăng có kim cương nhỏ lấp lánh.

“Thật là đẹp.” Cô khen một câu, hai mắt sáng lên: “Chẳng qua. . . Có vẻ rất đắt.”

“Không đắt, chỉ có mấy triệu thôi, kim cương cũng không nhiều.” Tống Thanh Duệ cũng không muốn cô có gánh nặng.

Đối với gia tộc bọn họ thì mấy triệu thật sự không đắt.

Chẳng qua Lâm Minh Kiều lại rất xấu hổ: “Cậu tặng quà cho tôi, tôi lại không có gì cho cậu. . . .”

“Lần trước không phải chị tặng khăn quàng cổ cho tôi à.” Tống Thanh Duệ không quá để ý cười nói.

“Nhưng chỉ có mấy trăm nghìn. . . .”

“Vậy chị cảm thấy ngại thì có thể tặng bù một món quà.” Tống Thanh Duệ cũng không khách sáo: “Chẳng qua cũng không cần phải trả lễ như thế, tôi tặng cho chị món đồ đắt tiền, chị lại tặng cho tôi một món quà đồng giá, vậy thì không có ý nghĩa gì.”

Lâm Minh Kiều vốn có suy nghĩ này, cô nghe anh nói xong thì xóa bỏ suy nghĩ đó đi: “Vậy cậu muốn tôi đưa cái gì?”

Xe chạy đến ngã tư đường, Tống Thanh Duệ suy nghĩ rồi nói: “Thắt lưng của tôi không tốt lắm, chị tặng một cái cho tôi đi, đừng quá đắt tiền, tôi cũng không muốn có người nói tôi tham nhũng.”

Lâm Minh Kiều hiểu ra thì vội vàng gật đầu.

Sau đó hai người rơi vào im lặng.

Tại sao lại tặng thắt lưng.

Dù sao cô cũng đã kết hôn, từng hẹn hò nên cũng biết một cô gái tặng thắt lưng và khăn quàng cổ cho người đàn ông thì có vẻ mập mờ.

Chẳng qua cô thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tống Thanh Duệ, hơn nữa lúc trước cô tặng khăn quàng cổ cho anh, có lẽ anh thật sự muốn đổi thắt lưng, cô đã suy nghĩ nhiều.

Sau khi cô suy nghĩ kỹ thì đeo dây chuyền lên cổ mình, sau đó cô soi gương, cảm giác da mình trắng, lại xinh đẹp, quả nhiên đeo gì cũng đẹp.

. . .

Hôm sau.

Cô đeo dây chuyền đi làm.

Sau đó Khương Tuyết Nhu nhìn dây chuyền trên cổ cô thì trêu ghẹo: “Dây chuyền này thật là đẹp, có liên quan đến tên của cậu, không phải tối hôm qua Chu Húc Minh tặng cậu chứ.”

“Không phải.”

Nhắc đến người này thì Lâm Minh Kiều bĩu môi: “Tối hôm qua bọn tớ ăn bữa cơm thì cảm giác không quá thích hợp, sáng nay tớ đã nói rõ với anh ta này sau này bọn tớ sẽ là bạn.”

“Sao lại không thích hợp?” Khương Tuyết Nhu tò mò mở bịch bánh quy ra: “Lúc cậu ăn cơm, tớ gửi tin nhắn cho cậu, không phải cậu nói vẫn được à.”

“Chẳng qua chỉ là vẻ ngoài, sau đó tớ gặp Tống Dung Đức, Tống Dung Đức mắng chửi tớ, anh ta đứng bên cạnh cũng không nói giúp câu nào, mà Tống Thanh Duệ có người bạn làm giáo sư ở trường đó, giúp tớ điều tra một chút, trước kia anh ta và sinh viên từng hẹn hò, ở trường học có rất nhiều cô gái thầm mến Chu Húc Minh, quá phức tạp, sức hấp dẫn cũng nhiều.”

Lâm Minh Kiều lắc đầu: “Anh ta có con gái cũng không quan tâm, không phải là người cha tốt.”

“. . .”

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhíu mày.

Được đó, thì ra sau lưng có sự nhúng tay của Tống Thanh Duệ.

À, quả nhiên không đơn giản, mấy câu nói đã tiêu diệt một tình địch.

Thậm chí Lâm Minh Kiều không hề nghi ngờ lời nói của Tống Thanh Duệ.

“Vậy sợi dây chuyền này. . . .”

“Thanh Duệ tặng quà giáng sinh, đẹp đúng không.” Lâm Minh Kiều sờ dây chuyền, cười tươi nói: “Đúng rồi, trưa nay cậu có rảnh không, hôm qua tớ không tặng quà giáng sinh cho Thanh Duệ nên hơi ngại, trưa nay cậu đi với tớ đến trung tâm thương mại gần đây mua thắt lưng cho cậu ấy làm quà đáp lễ nhé.”

“Thắt lưng?” Khóe miệng Khương Tuyết Nhu giật giật, không nhịn được nói: “Minh Kiều, có phải cậu. . . Thích Tống Thanh Duệ đúng không.”

Lâm Minh Kiều giật mình: “Cậu đừng nói bậy bạ, tớ coi cậu ấy là người thân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK