Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đáng tiếc, tại sao tôi không tạt nước trúng vào mặt cô ta.” Lâm Minh Kiều mỉa mai.

“Em ….” Con mắt Tống Dung Đức nổi lên lửa giận, “Em có còn là con người không, em có còn nhân tính không. Em biết không, nếu em không phải là vợ tôi, tôi đã kêu người bắt em rồi. Nhạc Hạ Thu muốn tôi đừng truy cứu, cô ấy muốn mọi chuyện dàn xếp im lặng nhưng em lại hung hăng không muốn buông tha cho cô ấy. ”

“Nói như vậy, tôi phải cảm tạ anh vì đã không kêu người bắt tôi .” Lâm Minh Kiều cười nhạo, lúc này cô càng hận Tống Dung Đức hơn.

Cho dù trước đây anh ta bảo vệ Nhạc Hạ Thu như thế nào, cô cũng sẽ không ghét bỏ. Bởi vì yêu một người là việc của anh ta, nhưng anh ta không thể dùng tình yêu này trở thành vũ khí đối phó người khác.

Tống Dung Đức cáu kỉnh cởi cúc áo trước ngực, “Em đừng có cười nhạo tôi, em tự hỏi bản thân mình đi. Ngày hôm qua em làm vậy là có đúng không, suýt chút nữa đã giết người, xém chút nữa hủy hoại cuộc đời của cô ấy. Nhưng Nhạc Hạ Thu đã không ghi hận và không báo cảnh sát bắt em. Em có còn là người không? Sao em không học được cách bao dung. Bây giờ em đi với tôi đến xin lỗi cô ấy, mong cô ấy tha thứ cho em. “( đi chết đi thằng cha cặn bã kia)

Nói xong anh vươn tay nắm lấy tay Lâm Minh Kiều.

Nhưng Lâm Minh Kiều còn nhanh hơn, thuận tay tát vào mặt anh, căm hận nhìn anh chằm chằm, “Bảo tôi cùng anh đi xin lỗi cô ta. Anh nằm mơ đi. Nếu cô ta chết, thì tôi sẽ đến mộ cô ta đạp lên vài cái. ”

Nói xong, cô nắm lấy Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, đi thôi.”

Cô sợ mình nhìn Tống Dung Đức thêm sẽ không nhịn được mà động tay.

Tống Dung Đức không chịu, ngược lại vươn tay chặn cả hai người lại, nhìn Khương Tuyết Nhu trầm mặc, “Tôi chỉ muốn biết Lão Hoắc có lấy lại được chút trí nhớ hay không.”

Khương Tuyết Nhu đương nhiên biết “phủ nhận” là tốt nhất, nhưng anh ấy và Lâm Minh Kiều đã đi đến nước này, phải tiếp tục hòa giải hai người này nữa thật quá mệt mỏi, nên cô cũng thoải mái cho anh ấy biết : “Trí nhớ anh ấy khôi phục cũng không tệ, trừ một số chuyện, hầu hết đều nhớ lại được. ”

Tống Dung Đức mừng rỡ, “Nhạc Hạ Thu không có gạt tôi.”

“Đã gần nửa tháng rồi. Anh đưa Nhạc Hạ Thu ra nước ngoài chưa?” Khương Tuyết Nhu nhìn anh ta chằm chằm hỏi.

Tống Dung Đức xấu hổ nói, “Tôi vốn định đưa cô ấy đi biệt xứ trong hai ngày này, nhưng tay cô ấy bị bỏng, ít nhất phải điều trị bốn năm ngày. Còn có thể chữa khỏi hay không cũng thật khó nói. Minh Kiều, dù sao cũng trên danh nghĩa vợ chồng tôi cũng không đi sâu vào vấn đề ai đúng ai sai trong lúc này. Tôi cầu xin cô hãy xin lỗi cô ấy và mọi việc sẽ kết thúc ở đây, được không?”

“Tống Dung Đức, anh không hiểu sao. Hiện tại anh đứng ở trước mặt tôi, tôi thấy anh thật ghê tởm và buồn nôn. Tội hận vì không thể ly hôn anh ngay lập tức.”

Lâm Minh Kiều căn bản không nhìn anh ấy nữa mà trực tiếp lôi kéo Khương Tuyết Nhu rời đi.

Tống Dung Đức nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt cực kỳ khó coi..

Lâm Minh Kiều hất tay anh ra, không thèm quay đầu nhìn lại.

Tống Dung Đức nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy đau khổ và bất lực.

Thậm chí, có chút oán hận Lâm Minh Kiều tại sao không hiểu bản thân mình làm như thế đúng hay sai, cũng không biết đặt vị trí mình vào đó mà suy nghĩ.

Vào ngày này, Tống Dung Đức cứ ra ra vào vào bệnh viện.

Buổi chiều, khi Nguyễn Nhan định quay về tĩnh dưỡng sức khỏe sau khi truyền dịch thì tình cờ thấy Tống Dung Đức rời đi.

Đôi mắt cô ấy nheo lại thật chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK