Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 200 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY

Tống Dung Đức tức điên lên.

Đám bạn xấu này.

Anh ta đáng ghét như thế à, giống như anh ta không xứng với Lâm Minh Kiều vậy.

Anh ta bận đọc tin nhắn nên không nhìn đường, sau đó đụng vào Chung Nghệ Vi.

“Đứa nhỏ này, con đi dạo phố với mẹ hay là chơi điện thoại.” Chung Nghệ Vi không vui phàn nàn.

“Mẹ, con sai rồi.” Tống Dung Đức tranh thủ cất điện thoại đi, nhìn theo ánh mắt của Chung Nghệ Vi, lập tức nịnh nọt: “Mẹ, chiếc váy này rất đẹp, màu sắc tươi sáng, vô cùng thích hợp nhan sắc xinh đẹp của mẹ.”

“Được rồi, tuổi của mẹ còn mặc váy màu sáng thì sẽ bị người ta cười chết, mẹ cảm thấy chiếc váy này rất thích hợp với Minh Kiều.” Chung Nghệ Vi nói.

Tống Dung Đức sững sờ, lúc này anh ta mới cẩn thận quan sát chiếc váy, váy dài màu vàng nhạt quần áo trong váy dài, cho dù cô mang thai cũng không lộ rõ, mà da của Lâm Minh Kiều rất trắng, dáng người đẹp, chắc chắn rất thích hợp.

“Vậy thì mua thôi.” Tống Dung Đức không nhịn được nói.

“Ừm.” Chung Nghệ Vi gật đầu, lấy thẻ chuẩn bị thanh toán, Tống Dung Đức đã giành thanh toán.

“Mẹ, mẹ đi với con mà còn dùng tiền của mẹ à, tối nay con sẽ đưa váy giúp mẹ, đúng lúc con muốn cảm ơn cô ấy.”

Chung Nghệ Vi hài lòng cười nói: “Được, hiếm khi con hiểu chuyện như thế, mẹ rất vui khi hai anh em các con hòa thuận vui vẻ.”

“. . .”

Tống Dung Đức giật giật khóe miệng.

Anh em gì chứ.

Làm gì có em họ nào mang thai con của anh trai chứ, xì, anh ta mới không muốn làm anh em gì đó.

Chẳng qua không làm anh em thì làm cái gì?

Bạn bè? Vợ chồng?

Khụ khụ.

Tống Dung Đức giật mình vì suy nghĩ này.

Anh ta và Chung Nghệ Vi đi dạo phố xong thì đưa bà về nhà, sau đó lái xe đến hoa viên Tân Giang tìm Lâm Minh Kiều.

. . .

Năm giờ chiều.

Lâm Minh Kiều vừa đi xuống lầu, chuẩn bị đến siêu thị mua đồ ăn vặt.

Cô vừa đi tới cửa chính thì một bóng người mảnh mai nhanh chóng đi đến trước mặt cô: “Chị Minh Kiều. . . .”

Lâm Minh Kiều nhìn thấy mặt của Tân Giai Linh thì không còn tâm trạng ăn đồ ăn vặt nữa.

Tân Giai Linh có khuôn mặt trẻ con, nhìn rất ngây thơ, nhưng Lâm Minh Kiều biết phía sau gương mặt này đầy thủ đoạn và giả tạo.

“Chị Minh Kiều, em cầu xin chị bỏ qua cho Giang Thị đi.” Tân Giai Linh lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Minh Kiều.

Cổng hoa viên có rất nhiều người qua đường đi lại, có nhiều người dừng bước xem trò hay, thậm chí còn có người nhìn Lâm Minh Kiều như người phụ nữ xấu xa.

Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Cô không thèm để ý đến Tân Giai Linh mà muốn rời đi.

Không ngờ Tân Giai Linh quỳ đuổi theo, nắm lấy váy của cô.

Lâm Minh Kiều đi nhanh không có chú ý, Tân Giai Linh bị kéo lê trên mặt đất.

Cô ta cắn răng chịu đau khóc lóc: “Chị Minh Kiều, chỉ cần chị đồng ý bỏ qua cho Giang Thị, em sẽ rời khỏi Bồi Viễn, Giang Thị là tâm huyết của Bồi Viễn, cầu xin chị cho Giang Thị một con đường sống, em biết mình không thể so sánh với thân phận của chị, nhưng cho tới bây giờ em chưa từng muốn cướp Bồi Viễn khỏi tay chị, lúc trước anh ấy nghĩ chị đi tìm người đàn ông khác, không cần anh ấy nữa, sau khi hai người chia tay mấy năm, em mới ở bên cạnh anh ấy.”

Người đi đường lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Quá đáng, cô ta là người chia tay trước, cũng có người đàn ông khác, hiện tại còn muốn trả thù bạn trai cũ, sao lại có loại phụ nữ này chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK