Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY

Đã có rất nhiều cuộc bàn luận ầm ĩ.

Hoắc Anh Tuấn từ đầu đến cuối chỉ biết cúi đầu, Mạnh Tử Hàm nhìn lại anh ấy, sau khi khinh thường vài phần thì trong lòng dâng lên một chút đắc ý.

Tống Dung Đức tức giận sắc mặt tức tái xanh, hai quai hàm bị cắn chặt.

“Câm miệng lại.” Anh ấy xông lên nói với người bên cạnh, “Hoắc Anh Tuấn là anh em của tôi, hãy giữ cái miệng cho sạch sẽ.”

“Không được rồi,” Lương Duy Phong cười, “anh ta sắp làm chó rồi, anh làm anh em với anh ta chẳng phải là…..”

“Làm càn.” Tống Nguyên lạnh lùng ngắt lời, sự tức giận từ trên người tỏa ra khiến ai cũng phải rùng mình.

Nhưng Lương Duy Phong và Mạnh Quốc Xuyên không thèm để ý.

“Tổng thống, Lương tổng là bạn của tôi, anh mắng anh ấy như vậy là không được rồi.” Mạnh Quốc Xuyên cười nửa miệng, trong giọng điệu có chút cảnh cáo.

Mọi người kinh ngạc nhìn Mạnh Quốc Xuyên, nhưng nghĩ đến tình hình Kinh Đô vừa rồi, người thông minh thì nên ngậm miệng.

Nếu cá lớn đánh nhau thì tôm tép nên ngậm miệng lại.

“Mạnh bộ trưởng, anh ấy chỉ là một thương nhân, tôi còn không có tư cách khiển trách anh ấy sao?” Tống tổng thống lộ vẻ mặt trống rỗng nói.

Lương Duy Phong cười nói: “Tôi không có ý xúc phạm Tống Thiếu, chính anh ta đã nói Hoắc Anh Tuấn là anh em của anh ta.”

“Đúng vậy, chính anh ta không tự trọng thì trách ai.” Mạnh Quốc Xuyên móc ngón tay với Hoắc Anh Tuấn, “Giày của tôi bẩn, đến liếm sạch sẽ.”

Mọi người đều nhìn Hoắc Anh Tuấn với vẻ kinh ngạc.

Hoắc Anh Tuấn cả người đều căng thẳng, không nhúc nhích.

“Đi nhanh lên.” Mạnh Tử Hàm thấp giọng nhắc nhở.

Hoắc Anh Tuấn cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy như một con sói khiến Mạnh Tử Hàm không khỏi rùng mình một cái.

Nhưng nghĩ mình sắp trở thành công chúa, lại ngẩng mặt lên tát anh một cái, “Anh có nghe tôi nói cái gì không?”

Sau khi đánh xong, cô đột nhiên cảm thấy khá sảng khoái.

Hoắc Anh Tuấn từng coi thường cô, địa vị rất cao, khiến cô cảm thấy xa cách.

Bây giờ cô muốn chà đạp thì chà đạp còn sảng khoái hơn là cưới anh ta.

“Dừng tay.” Tống Dung Đức rống lên, “Mạnh Tử Hàm, cô dám đánh anh em của tôi.”

“Tại sao, con gái của tôi ngay cả một con chó cũng không đánh được sao?” Mạnh Quốc Xuyên nói.

“Mạnh Quốc Xuyên, ý chú là gì?” Tống Dung Đức bước lại gần, “Có câu nói, đánh chó còn phải nể mặt chủ. Hoắc Anh Tuấn là bằng hữu, anh em tốt của tôi, chú tôi là tổng thống, chú bây giờ hoàn toàn không coi Tống gia của chúng tôi ra gì đúng không?”

Ngay khi những lời này nói ra, toàn bộ sảnh tiệc im lặng có thể nghe thấy rõ ràng ngay cả cây kim rơi trên mặt đất.

Mọi người đều run rẩy, lo sợ nhìn Tống tổng thống.

“Mạnh bộ trưởng, anh không cố ý đấm vào mặt Hoắc Anh Tuấn, anh muốn đấm vào mặt tôi đúng không.” Tống Nguyên nhìn Mạnh Quốc Xuyên với ánh mắt nặng trĩu.

Lại nói đến bước này, Mạnh bộ trưởng cũng không thèm giả bộ nữa liếc nhìn Lương Duy Phong cười nói: “Tống tổng thống, những năm này tôi vì Tống gia mà làm hết sức mình, ngày hôm nay là sinh nhật của tôi mong anh hãy bỏ qua những lời này. Ngài chấp chi chuyện con chó mà làm lớn chuyện, tôi nghĩ là anh muốn tát vào mặt tôi. Vì vậy, sự kiện ngày hôm nay hãy để cho cháu trai của anh quỳ xuống và xin lỗi tôi, tôi cũng liền bỏ qua chuyện này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK