Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Sau khi Lâm Minh Sâm giúp Lâm Minh Kiều hoàn thành thủ tục xuất viện, xe của Tống Thanh Duệ đã đến bãi đậu xe.

“Tôi ở Kinh Đô, nếu anh có bất kỳ vấn đề gì có thể liên hệ với tôi.”

Sau khi Lâm Minh Sâm đưa người lên xe, anh ấy cũng không đi theo về Phủ tổng thống mà nói vài câu rồi mới để Tống Thanh Duệ đưa người trở về Phủ tổng thống.

Ngồi ở băng ghế sau, Lâm Minh Kiều cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, cả người như được giải thoát.

Cô nằm viện hơn một tuần, tuy ở khu VIP ngày nào cũng được tiếp đãi đồ ăn thức uống ngon nhưng vẫn quá khó chịu, quan trọng nhất là cô rất lo lắng cho Nguyệt Nguyệt.

Suốt dọc đường, cô không ngừng hỏi về Nguyệt Nguyệt.

Nói đến chuyện sau, cả người có chút phiền muộn, “Cô nói không biết Nguyệt Nguyệt có còn nhớ tới tôi không. Mấy ngày nay tôi có chat video với con bé, con bé thà nghịch đồ chơi còn hơn để ý đến tôi.”

Tống Thanh Duệ liếc cô qua gương.

Trong khoảng thời gian này, cô ấy đang ở bệnh viện được bồi bổ nên làn da của cô ấy dường như trắng mịn trở lại, đặc biệt là làn da lúc cúi đầu xuống trông giống như ánh trăng rơi trên đó.

Hai tay vô thức xoa vô lăng, anh cười nói: “Nghĩ nhiều quá rồi, đứa nhỏ ba tháng tuổi biết video là gì. Hơn nữa không để ý đến cô cũng tốt lần nào tôi cũng thấy cô sau khi cúp máy đều khóc, bộ dạng thật đáng thương. ”

“Tôi quá kém cỏi không xứng là mẹ.” Lâm Minh Kiều trong nội tâm lại suy nghĩ, “Khi trở về nhất định phải quan tâm con bé nhiều hơn.”

Tống Thanh Duệ không trả lời cô mà lấy ra một tờ giấy quảng cáo từ ghế phụ đưa cho cô.

Lâm Minh Kiều xem qua mới biết đó là quảng cáo chụp ảnh nghệ thuật cho trẻ em.

“Nguyệt Nguyệt đã gần trăm ngày tuổi, cô có muốn chụp ảnh nghệ thuật cho con bé không?” Tống Thanh Duệ nói, “Hôm qua bác tôi đến thăm Nguyệt Nguyệt, tôi có nghe bác ấy đề cập đến chuyện đó.”

“Ồ, tôi hình như quên mất nếu cậu không nhắc tôi chuyện này.”

Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Lâm Minh Kiều trở nên trầm mặc, “Tôi trước đây nghe mẹ … … Chung Nghệ Vi nói Nguyệt Nguyệt lúc sinh ra không có chụp hình, bà ấy định một trăm ngày của con bé mới chụp hình.”

Lúc đó cô và Tống Dung Đức cũng đã hứa hẹn nhưng không ai biết rằng chưa tới ba tháng hai người đã ly hôn.

Cô thở dài, “Tôi cũng muốn đi, nhưng thân thể của tôi…”

Tống Thanh Duệ ngắt lời cô, “Tôi có thể đi cùng chị. Thời gian tới, tôi và dì Trần sẽ ở bên cạnh giúp đỡ chị chỉ cần đứng ở một bên là được.”

Lâm Minh Kiều giật mình, có chút giao động nhưng cũng có chút xấu hổ, “Có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu hay là tự tôi đi tìm Chung Nghệ Vi…”

“Hẹn thứ bảy này đi.” Tống Thanh Duệ ngắt lời cô, “Đừng tìm bác ấy, gần đây bác ấy bị đau lưng. Nguyệt Nguyệt dạo này tăng cân, lúc chụp ảnh cũng cần ôm tới ôm lui, nhất định phải kiên nhẫn, bác ấy không thể làm được. ”

“Vậy được rồi, cảm ơn….”

“Làm ơn đừng nói cảm ơn với tôi nữa.” Tống Thanh Duệ vội nói, “Ngoài ra còn có mấy người quen đâu, với lại tôi rất thích Nguyệt Nguyệt. Trông con bé rất đáng yêu, giống như một con búp bê nhỏ, cười lên còn có má lúm đồng tiền. ”

Con gái của mình được người ta khen, Lâm Minh Kiều cảm thấy thích thú, “Đó là cậu đã không nhìn là ai đã sinh ra con bé. Nếu cậu thích trẻ con như vậy cậu có thể có con sớm hơn. Cậu đẹp trai, gen di truyền tốt trong tương lai đứa trẻ sinh ra chắc chắn cũng sẽ rất dễ thương. ”

“Ừm … thôi chúng ta hãy nói chuyện đó sau.”

Tống Thanh Duệ vội vàng xử lý.

Sau khi đến Phủ tổng thống, Tống Thanh Duệ đậu xe, mở cửa sau và bế Lâm Minh Kiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK